
đôi mắt nhìn về phía lão nhân ngập tràn kiên
định, hơn nữa còn ẩn nấp một tia khẩn trương của chính mình
Lão
nhân bưng tách trà dừng tay giữa không trung, bắn về phái Trần Lâm một
cặp mắt phong vân biến sắc, u quang léo ra, lát sau lại buông chén, tinh tế nhìn Trần Lâm. Trần Lâm rõ ràng cảm nhận không khí giữa hai người
cứng ngắc, đóng băng, chính là lại vô tình đánh vỡ. Bởi vì cậu rất rõ
ràng, trận chiến không tiếng động này, là cậu muốn tranh thủ quyền lợi
mấu chốt của mình
Không khí như thế duy trì trong chốc lát, cuối cùng tiêu tan theo tiếng cười trầm thấp hùng hậu của lão nhân
– “Haha….A…..”
– “Thôi, thôi, là bá bá ép buộc, con có thể suy nghĩ là tốt rồi, có thể suy nghĩ là tốt rồi. Hahaha…..”
Lão nhân khoan dung như vậy làm Trần Lâm thả lỏng thân thể không ít, hơn
nữa còn thở phào một hơi. Bởi vì cậu biết mình đang tranh thủ, so sánh
những quyền lợi có lợi cho mình. Nếu lão nhân thư thả cho phép mình suy
nghĩ, như vậy sự tình không phải không có hi vọng, Trần Lâm trong lòng
tự nói với mình nhưng không lộ ra bên ngoài
Bởi vì cậu thực bị
thái độ nhanh chóng thay đổi của lão nhân làm cho bối rối bất lực, ai
biết lão nhân giờ phút này thư thả như vậy có phải hay không vì ngay sau đó sẽ làm mình sơ sẩy mà đồng ý rời đi? Trần Lâm xâu chuỗi mọi sự kiện, lão nhân toàn quyền quan sát mình mà không tiếp xúc, lúc tiếp xúc lại
dùng thái độ thân thiện, từng bước thỏa hiệp, khi mình không đồng ý, thế nhưng lại nghĩ ra một kế, không chỉ thỏa hiệp, mà còn đem mình quăng lơ lủng lên tầng không trung nửa vời, làm mình chỉ có thể lùi bước
Nghĩ lại, lão nhân khi nào lại hòa hoãn? Có câu nào ông nói không cường thế đến cực điểm, áp bách đến cực điểm sao?
Trần Lâm thực sự không thể không thừa nhận, cha của Tống Đình Phàm là chân
chính mưu định rồi mới hành động, lập tức liền thu về kết quả ông biết
trước. Mà kết quả ‘biết trước’ kia, không phải là mình đáp ứng sẽ suy
nghĩ lại sao?
Trong lòng cười khổ liên tục, đồng thời Trần Lâm
cũng rất bội phục. Không hỗ người xuất thân từ quân nhân, lão tướng trên chính trường, trong một lúc đã thu phục nhân tâm trong tay mình, cho dù có đừa bỡn cũng không quên mục đích của mình
Trần Lâm đã nhận lời sẽ suy nghĩ lại về mối quan hệ với Tống Đình Phàm, lão nhân cũng không
truy thêm nữa, không khí cuối cùng dịu đi một ít. Trong lòng âm thầm
đánh giá lão nhân, Trần Lâm cũng không biểu hiện ra ngoài mặt
Kế
tiếp, lão nhân không chủ động kết thúc ‘bữa trà chiều’ nhiều ý nghĩ này, Trần Lâm tất nhiên cũng không đề cập việc phải đi trước. Vô luận là
xuất phát từ việc tôn trọng trưởng bối hay vì trận thế của mình, Trần
Lâm đều chỉ có thể cùng lão nhân hoàn thành ‘bữa trà chiều’ hôm nay. Nên hai người không chỉ uống xong một tuần trà, còn thêm vào một bữa tối.
Một già một trẻ, tuy trong lòng đều có suy tính của mình, nhưng cũng vui vẻ dùng cơm
Cơm chiều xong, Trần Lâm và lão nhân tách ra, ai về
nhà nấy. Về phần lão nhân vì sao không đưa Trần Lâm về nhà, lí do mọi
người cũng đều biết rõ
Khi Trần Lâm về đến nhà, Tống Đình Phàm còn chưa trở về. Trần Lâm có
chút khó hiểu, bây giờ đã sắp 9 giờ, tăng ca không phải là phong cách
làm việc của Tống Đình Phàm. Không lẽ hắn đi xã giao?
Mặc kệ bởi vì lí do gì, lúc này Tống Đình Phàm chưa về cũng làm Trần Lâm
cảm thấy thoải mái không ít. Hôm nay vừa đến giữa trưa đã gặp lão nhân,
suốt buổi chiều giao phong đến vài lần, cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Nếu
bây giờ đối mặt Tống Đình Phàm, Trần Lâm không thể cam đoan những lo
lắng của mình sẽ không hiện ra ngoài
Bởi đối phương là cha của
Tống Đình Phàm, cậu không ít thì nhiều cũng có chút câu nệ khẩn trương,
sau đó còn cẩn thận ứng đối từng câu, từng ánh mắt với lão nhân. Cũng
không phải Trần Lâm yếu thế, mà là đối diện một lão nhân khôn khéo lão
luyện, căn bản cậu cũng không thể xuất ra cường thế. Cuối cùng có thể
tranh thủ được một chút quyền lợi về mình, hẳn đó đã là nhượng bộ lớn
nhất của lão nhân
Mà chính mình thực sự sẽ suy nghĩ về việc chia
tay Tống Đình Phàm sao? Ý niệm này vừa manh nha nổi dậy, đáy lòng Trần
Lâm đã rất căng thẳng, hô hấp có chút khó khăn, nhè nhẹ nhói đau
Kì thật, nghĩ thêm một chút, tình thế đã đến nước này không phải do Trần
Lâm không nhượng bộ. Cậu không ngốc, thái độ lão nhân, ngôn ngữ lão
nhân, phong thái thư thả lão nhân, đều là vì ông thỏa hiệp. Mà mình làm
sao có thể không lùi từng bước? Trần Lâm tin, nếu đối phương không
phải mình, lão nhân khi còn trong quân đội hay trên chính trường, chắc
chắn không hòa ái như vậy
Ánh mắt của một người là điều chân thật, trong mắt lão nhân thường hiện lên tinh quang sắc bén, thật đúng là đã
làm Trần Lâm như ngồi trên lửa. Cho dù bề ngoài thong dong lạnh nhạt,
nhưng ý chí khẩn trương cũng tự lên tiếng
Tống Đình Phàm về đến
nhà thấy Trần Lâm chỉ mở một ngọn đèn nhỏ trong phòng khách, cậu ngồi
trên sô pha, sắc mặt trầm tĩnh như nước, cả người tự do thoải mái
Nhíu nhíu mày, Tống Đình Phàm cũng không mở thêm đèn phòng khách, bỏ vật gì đó trong tay xuống, cởi giày đi về phía Trần Lâm
M