
ng. Não mày để đâu rồi hả? Tao đã dò xét rồi, Khang nó
không tệ, làm em rể tao cũng không đến nỗi. Hồi cấp 2 tao không nói làm
gì, nhưng lên cấp 3, rồi lại còn vô thấu P&P nữa rồi thì mày cũng
phải yêu lấy 1 lần thử đi cho biết. Không thì đi gặp mặt, hẹn hò 1 lần
thôi cũng được
- Mày điên hả? Tao yêu còn nhiều hơn mày đó!
Roạt!
Lại quẳng cho tôi cái váy khác để thay, nó nghiêm mặt, lần này còn hơn cả sát khí
- Tảo bảo với con trai kìa!!
Và cứ thế, với kinh nghiệm đầy
mình với ông anh rể bì thư bị thọt (nói rõ là bí thư ạ) lớp tôi, nó sắp
xếp cho tôi 1 cuộc hẹn với Khang bằng 1 tin nhắn không thể mắc ói hơn
“Ohayo ^o^!! Hôm nay trời đẹp quá cơ >.<, mà bạn bè tớ thì đi chơi với bạn trai hết rồi T^T, hay cậu hộ tống tớ 1 bữa
nhá *Chớp chớp*”
Lòng đang thắc mắc không hiểu nó chêm mấy cái kí hiệu
“^o^!”, “>.<”, “T^T” vào làm chi, tôi đã bị nó áp giải đến quán
cafe gặp Khang. Lúng túng bước vào quán, tôi nhận ra cậu ấy từ xa. Giờ
đây Khang đã thay đổi rất nhiều so với lần đầu gặp mặt. Mái tóc Khang đã dài hơn làm cho khuôn mặt cậu ấy bớt ngô ngố, hơn nữa lại rất phù hợp
với bộ đồng phục trường Sky và cây violin cậu ấy mang theo. Trái ngược
với không khí ngượng ngập của tôi trong cái váy trăng đơn giản, không
gian bao quanh cậu ấy lại có vẻ rất cổ điển và hòa nhã, phù hợp với
phong cách của quán.
Mang theo....? Ồ không, cậu ấy không phải chỉ mang
theo 1 cây violin, mà còn mang theo cả 1 cô bé xinh đẹp cũng trong bộ
đồng phục trường Sky. Hơi hụt hẫng chút xíu, tôi vừa quay người, nhìn Tử Di đang há hốc mồm mà oán trách thì Khang đã nhìn thấy tôi. Khẽ cười, 1 nụ cười rất ngọt, cậu ấy tiến tới nắm tay tôi và lôi tôi đi sau khi
thản nhiên nói với cô bạn kia:
- Sry, em thấy đấy, anh có bạn gái rồi
Sau đó, tất cả những gì tôi biết là tôi bị cậu ấy lôi ra khỏi quán, lướt qua cái mặt thộn ra như con mát của Tử Di
- Khoan.... khoan đã! Cậu lôi tớ đi đâu thế này? – Lấy lại được tinh thần sau vài giây man mát của não bộ, tôi mới nhận ra
mình đã bị cậu ấy lôi ra khá xa khỏi quán
- Đi đâu ư? Dĩ nhiên là về nhà cho cậu thay đồ rồi.
Cậu mặc váy rất xinh nhưng cậu sẽ không được thoải mái, đúng không? –
Cậu ấy mỉm cười dịu dàng, khẽ xiết chặt lấy bàn tay tôi
Sao cậy ấy biết?
Hơi ngẩn người, ánh mắt tôi chạm phải cây violin trên
lưng cậu ấy, kí ức về bàn tay cậu ấy lúc trước, cũng là bàn tay tôi đang nắm lấy bây giờ bỗng nhiên vụt đến. Quả đúng cậu ấy là dân chơi nhạc
- Thế.... Thế còn chuyện lúc nãy? – Hơi bối rối chút
xíu, tôi ráng tìm chủ đề để lèo lái câu chuyện theo hướng khác thì bất
ngờ lại buột miệng, hỏi 1 điều mà rõ ràng tôi đã quá rành. Rất đơn giản, tôi chỉ là tấm bình phong cho cậu ấy từ chối con nhỏ kia dễ dàng, thế
thôi!
Cậu ấy nhìn tôi hơi kinh ngạc, rồi nhẹ nhàng buông tay tôi ra, vuốt nhẹ mãi tóc lòa xòa như vỡ lẽ
- À... chuyện đó... không được sao? Tớ muốn cậu làm bạn gái tớ, được chứ?
Gương mặt cậu ấy lúc đó, sao mà như thể có 1 ma lực gì đó làm tôi không thể nào nói không được. Thế nên, dù cơ hàm đang giật
giật biểu tình phản đối, tôi cũng phải gật đầu lúng túng nói đúng 2 từ:
- Được thôi
Và thế tôi có người yêu (thật sự) đầu tiên trong đời.
Mấy ngày sau, khi nghe con Tử Di
vừa khóc hu hu vừa tuyên bố chuyện này, cả lớp tôi vỡ òa trong nước mắt
vì sung sướng, cả trai lẫn gái mới khổ! Thậm chí, ông anh rể bí thư
chẳng mấy khi quan tâm đến tôi cũng đưa mắt nhìn tôi biết ơn, tuyên bố
hôm nay mở tiệc kỉ niệm (Chắc ông này vẫn còn cay chuyện con Tử Di mấy
lần vì tôi mà cho ổng leo cây chứ gì, đồ thù dai!). Bọn chết tiệt! Chúng dám bán rẻ tôi kiểu đó à?! Uổng công thường ngày tôi tốt với chúng!!
Thế nhưng, tôi đành im lặng chấp nhận, một phần là nể
mặt tụi bạn, còn chín phần kia là vì tôi vẫn chưa thoát khỏi cái giác
hoang mang sợ sệt hôm bữa.
“Chậc, nhưng chắc chẳng được mấy ngày đâu”
Tôi cong môi, nhìn tụi bạn đánh chén ngon lành mà nghĩ thế, rồi cũng xông vào cuộc chiến giành dưa hấu với tụi nó
Nhưng trái ngược với cái suy nghĩ hời hợt đó của tôi,
cũng như lời phán của chuyên gia bói toán thiên tài 10 câu sai hết 11
lớp tôi rằng chúng tôi bền lắm là 1 tuần, thì mối quan hệ của tôi và cậu ấy ngó bộ càng ngày càng bền chặt.
Khác hẳn với ấn tượng ban đầu của tôi, Khang chẳng khờ chút nào, mà ngược lại, còn rất gian manh. Cậu ấy biết cách khiến tôi
có cái cảm giác tôi là người chủ động trong mọi việc, nhưng thực chất
lúc nào cũng luôn là người xoay tôi như chong chóng. Cậu ấy luôn biết tỏ ra lãng mạn vừa phải, đủ để khiến tôi cảm động, nhưng cũng không đi quá xa khiến tôi phải phát ngượng mà phản ứng ngược. Và, cậu ấy còn biết
cách để một đứa mau chán như tôi, 1 đứa bướng bỉnh luôn nghĩ rằng giữa
hai chúng tôi chẳng có bất cứ đề tài nào để nói, bị cuốn vào những câu
chuyện của cậu ấy, và luôn luôn, thấy vui vẻ và thoải mái khi ở bên cậu
ấy. Thế nhưng, ẩn sâu