Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324605

Bình chọn: 8.5.00/10/460 lượt.

/i>

Hôm đó tôi đã hiểu tại sao cậu ấy lại luôn phải cẩn

thận nắm giữa tình yêu của tôi như vậy. Thật quá đơn giãn mà cũng không

thể ngờ đến được, lại còn vô cùng buồn cười, cậu ấy nghĩ tôi thích con

gái!! Thật là một sự xỉ nhục quá lớn!!


Tôi đã nghe rất nhiều câu nói đại loại như tôi là đồ biến thái ghê tởm, là 1 con les vô liêm sỉ,... đại

loại thế từ miệng những cô nàng bị tôi lừa tình. Nhưng lúc đó tôi không

quan tâm mấy, tôi đâu cần mấy kẻ đó hiểu tôi? Tôi chỉ cần Khang, Tử Di,

những người bạn cùng lớp vui tính và tếu táo hiểu tôi mà thôi.


Thế nhưng tôi đã nhầm, Khang không hề hiểu tôi, cậu ấy không hề hiểu tình yêu tôi dành cho cậu ấy sâu sắc đến nhường nào, cậu

ấy chỉ nghĩ tôi vì muốn tránh né ánh mắt khinh bỉ của người đời mà giả

vờ quen cậu ấy. Thế thôi.


Đến hôm nay tôi vẫn nhớ rất rõ những điều tôi đã nói với cậu ấy ngày hôm đó:

- Khang à, thật sự tớ... Tớ không có thích con gái! Tớ chỉ muốn đùa vui một chút, chỉ xem như đó là cách để vơi đi xấu hổ khi

tớ là con gái mà lại chẳng giống con gái chút nào mà thôi. Và tớ... Tớ

yêu cậu. Thật đấy. Rất nhiều, đủ để trái tim tớ tan nát.


Cậu biết không, quả thật cái cách cậu khiến tớ yêu cậu không bao giờ làm tớ chán, hay muốn xa cậu cả, nhưng... Nhưng nó khiến

tớ sợ hãi, rằng có thật cậu yêu tớ hay không? Hay cậu chỉ muốn thử trò

chơi chinh phục, cưa đổ một kẻ ngông nghênh như tớ, hay xem tớ là món đồ mà cậu không bao giờ muốn giao cho kẻ khác thôi? Ngay cả lúc cậu hôn

tớ, lòng tớ cũng đầy bất an, tớ chưa bao giờ hôn ai trước kia, thế nên

tớ lo rằng tớ sẽ không biết cách đáp trả lại cậu, sẽ khiến cậu thất vọng về tớ. Cậu nghĩ tớ là loại con gái sẽ hôn 1 kẻ mà mình không yêu hay

sao? Khang, cậu... Cậu chẳng hiểu tớ 1 chút xíu nào cả. Tớ xin lỗi,

nhưng chúng ta dừng lại ở đây thôi, tớ đã quá mệt mỏi với tình yêu này

rồi.


Và thế là chúng tôi chia tay.

Cũng vô cùng dễ dàng, vô lí, và khó tin như khi chúng tôi quen nhau.

Mọi việc quay lại như lúc tôi chưa quen cậu ấy. Dế lại vất ngất ngơ trong phòng, với tài khoản xứng đáng xếp hàng đại gia,

nhưng chả bao giờ xài đến, tôi lại tiếp tục sóng vai bên Tử Di trong

những buổi “hẹn hò” làm anh rể tôi sa sầm mặt mày, lại đi lừa tình những đứa con gái hời hợt, hay trêu ghẹo những anh chàng rụt rè. Tháng ngày

dần trôi, kì nghỉ hè của chúng tôi đã trôi qua hơn phân nửa, êm đềm vô

vàn như những năm khác.


Nhưng trong tim tôi, sự hụt hẫng

đang càng ngày càng trào dâng. Những lúc không cần đi học thêm, không có ai, hay không có gì làm, thay vì chúi mũi vào đống manga mới cóng, tôi

lại đi lang thang khắp nơi. Tới những nơi tôi và cậu ấy đã có rất nhiều

kỉ niệm và nhớ về cậu ấy với rất nhiều chữ giá như.


Giờ đây suy nghĩ lại, tôi cũng giật mình nhận ra,

không phải tất cả đều do lỗi của cậu ấy, mà một phần cũng vì tôi. Là vì

tôi đã quá bướng bỉnh, không bao giờ thừa nhận lấy, dù chỉ 1 lần, tình

cảm của mình trước mặt cậu ấy. Là vì tôi đã luôn quá vô tâm, không bao

giờ nhận ra sự bất an trong cậu ấy mỗi khi nhìn tôi mỉm cười với những

cô gái đi bên đường trong khi đang nắm tay cậu ấy. Là tôi đã quá ích kỉ, chẳng bao giờ chịu hiểu nỗi lo lắng của cậu ấy. Và cũng vì, tôi đã yêu

với tâm trạng quá non nớt, ngây ngô, yêu quá nên để cho nỗi bất an bao

trùm lấy bản thân mình và chính cả đối phương. Giờ, tôi cũng đã hơi ngờ

ngợ hiểu điều mà Tử Di nói với tôi trước đây. Rằng tôi phải yêu lấy một

lần cho biết, không thì gặp mặt, hẹn hò 1 lần thôi cũng được, để mà học

cách hiểu, và cảm thông cho những tình cảm của đói phương dành cho mình

để rồi khi gặp tình yêu đích thực, tôi sẽ không vì sự thiếu hiểu biết

của mình mà đánh mất nó


Thở dài thường thượt, tôi lê bước chầm chậm...

Chỉ mình tôi trong tiếng mưa rơi thấm sâu vào tim như

tiếng ai hát trong nỗi cô đơn và run rẩy, và cũng tràn đầy nỗi hối hận,

như khi đã đánh mất một người rất quý trọng với mình.


Nhưng giờ... tôi có hối hận thì cũng đã quá muộn.

Khoảng thời gian mấy tháng ở bên cậu ấy đủ để cho tôi hiểu, cậu ấy cũng

như tôi, có không ít fan nữ. Chắc giờ cậu ấy đã quá chán ngán, và đã

kiếm một cô bạn gái khác rồi.


Thế nhưng.... nếu như không thì sao? Nếu như cậu ấy

cũng như tôi, luôn hối hận về việc chính bản thân đã đánh mất tình yêu

của mình vì một sự bất cẩn không đáng có thì sao? Nếu quả thực như vậy,

mà 2 chúng tôi cứ buông tay chẳng phải mọi việc sẽ hết thật sự sao?


Bước chân tôi chợt khựng lại, rồi lại tiến về phía trước, đầy vội vã hơn.

Công viên này chỉ cách nhà cậu ấy vài ba căn hộ, chỉ

cần tôi nhanh chân, chạy đến đó, tôi sẽ nhìn thấy cậu ấy, với nụ cười

dịu ngọt quen thuộc, và biết đâu....


- Cậu chạy đi đâu thế? – Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau làm tôi khẽ giật mình.

Không lẽ nào....?

Tôi quay đầu lại nhìn quanh quất, không gian xung quanh vẫn yên ắng không có lấy một bóng người

Chẳng lẽ tôi nghe nhầm? Hay dính mưa cảm lạnh nên sinh


XtGem Forum catalog