Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326064

Bình chọn: 9.5.00/10/606 lượt.

cô sẽ điên lên mà làm điều dại

dột, chắc chắn lắm.

Bực bội lang thang một quãng dài vô định trên hành lang lắm ngõ ngách

của bệnh viện Lăng Tử, chợt, cô nhìn thấy bố mẹ cô đang nắm tay nhau

tình tứ lướt ngang qua trước mặt.

Ko phải chứ, đừng nói cô có thêm một thằng em hay một cô em gái nữa nhé, 2 đứa đủ ********* rồi.

-Gia Băng, con làm gì ở đây vậy?_Hàn phu nhân nhận ra con gái liền kéo tay chồng đến gần Gia Băng, nhíu mi hỏi

-Con...con đi dạo_Gia Băng đắn đo một lúc rôi trả lời, vật cái tên chết tiệt kia đi_Còn ba mẹ làm gì ở đây?

-Chuyện này..._Hàn phu nhân ra vẻ nghĩ ngợi, khẽ liếc nhìn chồng

-Lăng Tử Ân, tủy của con đang phản ứng tiêu cực với cơ thể cậu ta..._Hàn lão gia nhân chóng đưa ra lời giải đáp, ko hề có ý muốn giấu

Điều này, như sét đánh ngang tai Gia Băng vậy. -Phản...phản ứng?_Khó khăn lắm

mới tống khứ được 2 từ mắc nghẹn trong cuống họng, Gia Băng

sắc mặt phút chốc như kì nhông tái nhợt đi, ko khỏi đứng người vài giây_Sao lại có thể?

-Ko có chuyện gì trên đời này ko thể xảy ra cả, Gia Băng, ko tin ko được!_Có vẻ như đã đoán trước được biểu hiện "hết hạn sử dụng" của cô con gái ngang bướng, Hàn lão gia ko thể vô tình

hơn, lạnh lùng ép buộc, tay nắm chặt lấy tay vợ ý muốn ko để

bà xen vào. Bà mà xen vào, thể nào cũng có nhiều chuyện dây

dưa dong dài để nói, mà nói nhiều dễ gây sứt mẻ tình cảm,

ảnh hưởng lớn đến chuyện vợ chồng lắm.

-Thật nực cười, chuyện gì vậy chứ, tủy đã ghép, anh ta cũng

đã ăn nói hoạt động bình thường rồi giờ lại xảy ra phản ứng, vô lí...quá vô lí!_Kích động lắc đầu nguầy nguậy chối bỏ sự thật, Gia Băng lùi chân ra sau hai ba bước như muốn lẩn tránh,

khoé môi ko ngừng lẩm bẩm. Cô cảm thấy trái tim mình như đang

nứt vỡ, rồi vụn đi thành trăm mảnh trong hỗn độn thất vọng,

chán chường, oán hận. Liệu có quá đáng khi cô hét lên chưởi

rủa khi thứ mà cô có thể sẽ phải đánh đổi bằng hạnh phúc

của người con gái, giờ lại biến thành thứ vô dụng ko kém gì

một mớ rác rưởi ko? Liệu có quá buồn cười khi cô tự dưng vô

duyên phản ứng mãnh liệt như thế này?

-Ba, mẹ! Lăng Tử Thần ở phòng bệnh 353_Để lại cho 2 đấng sinh

thành thông tin duy nhất mà tâm trí còn có thể yếu ớt tỉnh

táo lọc ra khỏi hỗn loạn như di chúc cuối cùng, Gia Băng quay

gót, thẳng thừng ko do dự đi như chạy về phía quầy tiếp tân.

-Gia...

Trước hành động khẩn trương, nhanh lẹ của con gái, Hàn phu nhân

toan gọi lớn tên cô, kéo cô lại tránh việc cô nghĩ quẫn làm

chuyện có lỗi với 16 năm bà kiệt sức chăm lo thì Hàn lão gia

đã kịp thời ngăn cản. Hơn ai hết, ông biết, con gái ông đang cố

tìm cách để bản thân có thể chấp nhận cú sốc quá lớn này.

Nếu là ông-người luôn mang trong mình cái tôi quá lớn trước mặt người khác, phải hao tổn lòng tự trọng, phải tự nguyện tổn

hại tâm huyết vì một điều gì đó, nhưng cuối cùng kết quả

nhận được chỉ là một con số 0 tròn trĩnh cũng sẽ như cô, ko

khỏi hoang mang, tức giận. Gia Băng là con gái ông, ông hiểu cô

và cũng hiểu được cách chấp nhận khác người ko đáng

phục nể của cô.

-Chúng ta đến phòng 353, em ko muốn biết Tử Thần bị làm sao

à?_Quả nhiên, Hàn lão gia luôn là người thông minh cơ trí, tấn

công rất đúng vào điểm yếu to tát khó khai trừ của vợ. Tuy

rằng, thấy vợ gật đầu nhanh như chớp rồi ko thèm đợi ông đi

thẳng một mạch tìm phòng con rể báu là kế hoạch đã coi như

vẫn thành công viên mãn nhưng ông vẫn có chút hơi khó chịu và

hối hận. Giải quyết cục nợ ở Hàn Quốc này xong, ông nhất

định sẽ tống bà về Newyork ngay lập tức để bà yên phận làm

Hàn phu nhân mới được, đêm dài lắm mộng rất ko tốt.

Quay lại với Gia Băng âm khí bao quanh nặng như có hàng trăm linh

hồn ko siêu thoát đang phè phỡn bám lấy, sau khi hạ giọng âm

trầm nhỏ nhưng áp khí bức người lớn tựa ao vịt làng quê Việt

Nam hỏi cô y tá về phòng bệnh của Tử Ân, Gia Băng với khả năng

tìm đường đạt ngưỡng âm cuối cùng cũng chật vật lết đế giày

đến nơi cần đến.

Vì Tử Ân đang nằm trong phòng vô trùng nhắm mắt dưỡng thần và

để tránh phải thực hiện nhiều công đoạn khử trùng cơ thể

phiền phức, Gia Băng cắn môi chấp nhận đứng ở ngoài, đưa đôi

mắt tinh anh xuất qủy nhập thần qua lớp kính trong suốt dày

cộp quan sát người kia.

"Như thế này, sao giống người nhà đến thăm tù nhân vậy nhỉ?"

Gia Băng ko xuất chúng lắm nhưng được cái tài thiên bẩm là ở

bất kì đâu, dù là toilet hay phòng thầy giám thị, ở bất kì

lúc nào, dù lúc ngủ mớ hay lúc sắp sửa nắm tay hẹn hò với

mấy lão tử thần nhai kẹo bạc hà, sức tưởng tượng vượt tầm

vũ trụ của cô vẫn được phát huy một cách tối đa, bay cao bay xa đến tận chân trời.

Ví dụ như bây giờ, sau khi so sánh hoàn cảnh của mình, cô còn

có thể tưởng tượng ra cảnh tay mình run run, ánh mắt long lanh

sóng sánh ngập nước len lỏi qua lớp kính dày nhìn người kia

đã cầm điện thoại nhà tù áp lên tai, rồi cô cũng nhanh chóng

làm theo, khoé môi giật giật đầy thương tâm:

-Anh, em nhớ anh...!_Một giọt chảy, hai giọt rơi, Gia Băng trong vai người thân kẻ tù nhân rất đạt.

-Gia Băng, anh cũng rất nhớ em_Theo kịch bản, Tử Ân cúi đầu hết sức hổ thẹn, miệng ko k


Old school Easter eggs.