
hỏi tự trách bản thân_Tại anh ko tốt,
do anh, anh đã làm hại em, khiến em phải khổ sở, hãy tha lỗi
cho anh...
-Ko phải! Tất cả là do em đã quá ngu ngốc! Nếu như em ko phát
hoảng lên, ko điên rồ chạy đi báo cảnh sát nhà chúng ta mất
trộm...thì anh đã ko bị cảnh sát tình nghi có liên quan và bị
họ xông vào WC bắt đi khi vẫn chưa "giải quyết" xong công chuyện! Em thực sự có lỗi với anh, huhu_Gia Băng sụt sùi kể lể, lấy
khăn tay hỉ mũi một cái đầy khí thế rồi lau nước mắt đang lã
chã rơi, đôi mắt trong veo vô tội nhìn thẳng vào mặt ai kia níu
kéo chút khoan dung.
-Ko thể trách em được, là do anh ko tốt, ko thể chứng minh bản
thân mình trong sạch_Bị chiêu thức mĩ nhân kế quật cho tả tơi xơ mướp, Tử Ân đại lượng xua tay xá tội, giọng nói khàn khàm
đượm chút rầu rĩ.
-Anh..._Gia Băng cảm kích nhỏ giọng_...đã thương thì thương cho
trót, em nói mấy điều này mong anh chấp nhận và tha thứ.
-Ừ, em nói đi!
Gia Băng nấc vài cái thật to rồi thành thật tiếp lời:
-Anh...em bán nhà rồi.
-Ừ! Tùy em!_Hơi giật ngớ người một chút, Tử Ân nhanh chóng
niệm tình yêu chiều bỏ qua_Ko sao, chúng ta còn biệt thự ở
ngoại ô.
-Em cũng đã đưa 3 con mèo cưng của anh ra chợ đen, em xin lỗi_Gia
Băng tiếp tục mếu máo, nước mắt vẫn theo đà luyến tiếc rơi
-Ukm, ko sao, lúc anh mãn tù anh sẽ mua 3 con khác_Tử Ân ngậm ngùi, khoé miệng hơi giật giật vài cái.
-Anh...mai em lấy chồng...!_Câu này, Gia Băng ko khóc nữa, cô nở
nụ cười tươi như hoa đầy hạnh phúc, đồng thời, mau lẹ chìa ra
một tờ giấy_Chúng ta li hôn đi!
-...
Ngay sau cái cảnh thấm đẫm tình người và nước mắt thương tâm
là cảnh "anh anh tôi tôi" sặc mùi thuốc súng. Mãi cho đến khi
dây điện thoại phẫn nộ "đứt" pặc, cuộc đấu mới đến hồi "The
end".
Nghĩ đến đây, Gia Băng ko khỏi kinh hãi vỗ má mình vài cái cho
tỉnh. Ko ngờ là, sức tưởng tượng của cô sau bao năm rèn giũa
cuối cùng cũng đạt ngưỡng đỉnh cao của đẳng cấp, giờ chúng
còn có thể dựng thành đoạn phim ngắn cơ đấy, thật thâm hậu.
Lắc đầu bất lực vài cái, Gia Băng cảm thấy lòng như nhẹ đi
một chút, những phẫn uất ban đầu cũng đã ko còn thô bạo thao
túng mọi tâm trí của cô nữa rồi.
Nhẹ nở nụ cười thoả mãn, Gia Băng đưa mắt nhìn con người bên
trong, đăm chiêu ngắm anh ngả đầu lên gối an bình nhắm mắt,
những hình ảnh trong quá khứ lại tò tò bén mảng đến. Anh
từng nói với cô rằng, mong ước duy nhất từ lúc nhỏ đến bây
giờ của anh là rũ bỏ đi mọi thứ, bước chân chu du khắp thiên
hạ, để được ngắm đời, nghiệm ra những bài học quý giá và
giữ chúng cho riêng mình, như cất giữ một báu vật vô giá. Mỗi
lần nói về nó, anh lại nheo mắt miệng tủm tỉm cười hỏi, nếu
như anh khỏi bệnh, liệu cô có muốn đi cùng anh ko.
Có điều, ngày ấy bản thân Gia Băng quá vô lại, vô tâm, vô tính,
cô đã cười phá lên mà đùa cợt "Nếu anh lo đủ một ngày 3 bữa
chính 3 bữa phụ, trả tiền phục vụ cho em, em sẽ mang giày lon
ton đi theo anh".
Có phải, cô đã vô tình chà đạp lên mong ước của anh rồi ko nhỉ?
Lúc ấy, cô chỉ ngu ngốc bĩu môi chê bai rằng ước mơ của anh quá tầm thường và cũ nhèm. Bởi trên đời, ai mà chẳng muốn được
đi đây đi đó, mà thời nay, con người ta đã đi nhiều rồi, biến
nó trở thành mong ước ko phải quá phí phạm tài nguyên quốc gia hay sao?
Nhưng, giờ thì cô đã hiểu, ước mơ ấy, đối với anh...lớn lao vô
cùng. Vì căn bệnh đáng ghét đó, anh đã phải gạt nó sang một
bên, cất giữ, chôn giấu nó mãi mãi trong thâm tâm, rồi dần dà
biến nó thành một mong ước hão huyền suốt đời ko thể thực
hiện được.
Nếu cuộc đời anh chấm dứt ngay lúc này...mong ước kia...sẽ
biến thành cái gì? Là cái nợ trần gian chưa giải toả, là
khúc mắc khiến anh canh cánh mãi trong lòng? Chết mà chăm bẵm,
nuối tiếc một điều ko thể làm được, liệu có được thanh thản?
Càng chìm đắm trong suy nghĩ, trái tim Gia Băng càng não nề
buồn rầu thay, ý thức cô dần sai lạc đi, như muốn ngủ, như muốn nhường đường cho trái tim hệt y ko chịu đựng được kia cuồng
phẫn, quậy phá một phen xả xì trét.
Chuyện của người ta, ko phải chuyện mình, Gia Băng vô tâm tự hào mình chưa từng đổ lệ. Nhưng giờ, niềm tự hào ấy đang dần có
dấu hiệu nứt vỡ...cô ko dám thừa nhận, ko dám chấp nhận...cô
đã khóc. Mà ko, chỉ rơi một giọt xuống nền đá, chỉ lăn một
giọt trên má và chỉ ừng ực nước một giọt trên khoé mắt, chắc ko tính là khóc đâu?
Nếu khóc mà dễ thế, diễn viên ko cần điểm nước nhỏ mắt khi khóc làm gì.
-Đồ tồi!_Dứt khoát, mạnh bạo, ko câu nệ phản lực N truyền bức kính dày khó vỡ lên tay mình sẽ lớn đến cỡ nào, Gia Băng
bừng bừng sát khí nắm chặt bàn tay đấm, xé gió vun vút đấm
mạnh vào tấm kính gai mắt trước mặt. Giờ thì...niềm tự hào
đã vỡ vụn, tan tành...cô khóc thật, ko phải thút thít e lệ đâu nhé, khóc oà lên cho nó khí thế!_Lăng Tử Ân, anh là đồ khốn!
Sao anh dám phản ứng lại với tủy cao quý, ngàn đời có một
của tôi hả? Anh chê nó ko đủ sang để chảy trong người anh chứ
gì? Đồ tồi...
Đương lúc cảm xúc đang thăng hoa, cao trào nhất, cái tình thương
mến thương hiếm có trong người Gia Băng cũng hiếm hoi được đốt
cháy sôi lên sùng sục, khói bay trăng x