
chuyện gì,
thì một tiếng nổ mạnh lại vang lên lần nữa. Kế đó, ở phương hướng nhà
của bọn họ, mây đen trên bầu trời như bị ánh sáng mạnh màu đỏ cắn nuốt,
chân trời là một mảnh đỏ hồng rực lửa.
….Là núi lửa phun trào.
Không biết từ lúc nào, trong không khí tràn lan khói đen dầy đặc.
Trên bầu trời không chỉ có khói đen dầy đặc, mà có lẽ cũng không chỉ là khói, mà còn có tro núi lửa, cùng khí the của núi lửa…
Nhìn trong không khí màu xám cùng màu đỏ hòa huyện vào nhau, sống lưng Tô Từ lạnh run, Tiger cũng đã không còn nhìn xem nữa, lại vung chân chạy về
phía trước.
Mưa phùn dừng lại đã lâu, nhưng không biết từ lúc
nào bầu trời lại bắt đầu xuất hiện mưa phùn, dần dần biến thành cơn mưa
xối xả, trên bầu trời xẹt qua từng đợt tia chớp pha lẫn tiếng sấm.
Lúc này Tô Từ mới biết, nguyên lai động đất không hề đơn giản chỉ cần vượt
qua dư chấn là đã an toàn, di chứng mà nó mang tới mới là trí mệnh. Ví
dụ như đất lún xuống, ví dụ như sấm chớp như bây giờ… Lại ví dụ như sau
khi động đất cùng núi lửa phun ra, sau đó sẽ là hỏa hoạn, cùng khói bụi
mịt mù bay trong không khí có thể khiến con người ta hít thở không thông mà chết.
Nếu cứ dựa theo ý nghĩ ban đầu của nàng mà dừng chân
lại nơi cách đó không xa để tránh né vượt qua động đất… thì hiện tại chỉ sợ nếu không liên lụy Tiger phải liều mạng chạy trối chết để chạy thoát khỏi nơi bị động đất, cũng có thể liên lụy hắn chết đi do hít phải khói bụi mịt mù trong không trung.
Tô Từ lại nghĩ đến nàng đã từng
xem qua sách báo nói về nguyên nhân khủng long bị tuyệt chủng là do khí
thể sinh ra sau khi núi lửa phun trào.
Có lẽ là nước mưa quá lạnh, toàn thân nàng không chịu khống chế của ý chí mà run rẩy.
Tiger thấy vậy, tốc độ thả chậm lại một chút, cái đầu ướt dầm dề của hắn xoay ra sau nhìn nàng, cổ họng khàn khàn gào thét, an ủi nàng. Tô Từ cười
cười, nước mắt thuận theo khóe mắt cùng nước mưa rơi xuống, duỗi tay sờ
sờ đầu hắn, khàn khàn nói, “Tiger, ta không sao. Chúng ta nhanh chóng
chạy đi thôi.” Tình cảnh hiện tại của bọn họ cũng không an toàn, dư chấn có thể bất chợt sẽ phát sinh, tia chớp, sấm sét trên đỉnh đầu, chân
trời vẫn là một mảnh đỏ bừng. Nơi mà bọn họ đang đứng cũng không an
toàn.
Tiger lo lắng nhìn nàng một chút, cuối cùng vẫn là liếm liếm lòng bàn tay nàng, sau đó xoay người chạy băng băng.
Tại sâu trong rừng, cây cối quá dầy đặc, lại quá cao lớn, cơ hồ mỗi lần sét đánh, sẽ có một chỗ dấy lên ánh lửa. Lúc này, trong hoàn cảnh này quả
thật không phải thời cơ để chạy đi. Nếu như bọn hắn không may bị một đạo lôi điện đánh xuống, cho dù Tiger có bản lĩnh như thế nào đi nữa cũng
sẽ có nguy hiểm.
Tô Từ lo lắng muốn chết, chờ nàng nhận rõ tình
huống, đang lúc định nói với Tiger, hắn cũng đã ngừng tại trước một tảng đá lớn trên đỉnh núi, biến thành hình người, dùng tay với tốc độ nhanh
chóng đào ra một sơn động, lột bỏ quần áo ướt nhẹp của Tô Từ ném sang
một bên, ôm nàng tiến vào sơn động, sau đó đẩy qua một tảng đá chặn lại
cửa động, đứng trước khe hở khàn khàn nói, “Ta đi, bắt con mồi, ngươi
ngủ đi.” Thanh âm tại mưa to cùng tiếng sấm chớp liên tục có chút mơ hồ.
Tô Từ không biết rõ chuyện gì, có lẽ đoạn thời gian chạy trốn chết thái
quá khổ cực, lại có lẽ là vừa rồi gặp qua tình cảnh nguy hiểm tánh mạng
quá làm cho người ta sợ hãi, nghe đến một câu ngắn ngủi như thường lệ
của Tiger, nước mắt Tô Từ mạnh một chút rơi xuống. Nàng cưỡng chế chính
mình đừng nức nở, ra sức gật đầu, lớn tiếng nói, “Ta chờ ngươi, ta chờ
ngươi!”
Kế tiếp mấy ngày, trời vẫn luôn trong trạng huống lúc
mưa lúc tạnh không ngừng, chân trời còn ửng đỏ, những gì có thể bị cháy
cũng đã bị cháy rụi, trong không khí là khí thể mãnh liệt của nham thạch cùng mùi khét của cây cối, vật chất, xác động vật bị đốt trọi.
Tiger vẫn tiếp tục chạy băng băng về phía trước.
Tô Từ cũng đã không còn tiếp tục suy nghĩ, khu rừng rậm này tới cùng là
lớn đến mức nào. Nàng chỉ hi vọng, nàng và Tiger có thể mau chóng tìm
được một nơi dung thân, lần nữa kiến tạo ra mái ấm của bọn họ.
Lại qua mấy ngày, lúc này đã qua cơn động đất gần nửa tháng, mưa đã sớm
ngừng, nơi xảy ra động đất cùng núi lửa phun trào cũng đã bị bỏ xa xa
phía sau, bầu trời tuy rằng còn có chút xám xịt, nhưng cũng là một mảnh
tươi sáng.
Đúng vậy, là tươi sáng. Lần đầu tiên Tô Từ cảm thấy
bầu trời mang chút xám xịt như bây giờ cũng không kém bầu trời màu lam
tươi đẹp, cũng là lần đầu tiên nàng thấy vui mừng khi nhìn thấy thân ảnh động vật bay lượn trên bầu trời.
Rốt cục Tiger cũng không liều
mạng chạy trối chết như trước, hắn bắt đầu chậm rì rì, buổi tối nghỉ
ngơi, ban ngày không nóng không vội kiên định đi về phía trước.
Thân thể hắn gầy đến một vòng lớn… Tô Từ xem ở trong mắt, chỉ cảm thấy, so
với mùa đông thiếu thốn lương thực hắn còn gầy hơn. Chỉ mới ngắn ngủn
hai mươi ngày chưa đến một tháng, hắn đã gầy nhiều như vậy rồi.
Ngay cả đôi mắt màu vàng luôn luôn mang thần thái sáng láng cũng giống như
bịt kín một tầng mông lung bụi bặm theo thiên tai lần này.
Thiên tai qua đi, thấy Tiger như