
ọ đã định là kẻ thù. Đáng tiếc, bọn họ lâm
vào tình cảnh một sống một còn.
Mưa to mang theo dòng nước mát lành cọ rửa mặt đất, chẳng biết
lớp bột phấn màu đen đã bị cuốn trôi đi đâu, để lộ ra một tòa Lạc thành sạch sẽ,
bong loáng.
“Gràoooo ….” Vạn thú trong thành vẫn không ngừng tấn công và
chinh phục. Trong màn mưa chúng phóng lên cao thấp, móng vuốt sắc nhọn vung lên
lập tức máu tươi văng khắp nơi, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Tề Chi Khiêm đã chuẩn bị sẵn thuốc nổ với hỏa lực cực mạnh
phá tan toàn bộ Lạc thành, y cũng chưa từng nghĩ tới Vân Khinh có thể thoát được,
nên mới xuất hiện một màn như bây giờ, mười vạn binh mã y chỉ để lại một vạn,
những người khác đã sớm rút về hậu phương.
Hiện tại một vạn binh lính nước Tề đã thương vong nghiêm trọng,
chỗ này là ngàn vạn thú dữ xuống tay, chỉ thấy máu đỏ văng tung tóe, binh lính
Tề không ngừng ngã xuống khỏi tường thành, đội ngũ không ngừng suy giảm.
Máu loãng chảy xuôi theo đầu tường thành hòa với nước mưa tạo
thành dòng chảy ánh sắc đỏ tươi, nó bắt đầu lan ra và tràn ngập xung quanh Lạc
thành.
Trong màn mưa đâu đó có mùi bùn đất thoang thoảng hòa lẫn
mùi máu tươi nồng đậm.
Chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tề Chi Khiêm đang đứng trên cao, Vân
Khinh chỉ lẳng lặng đứng nhìn, không nói một lời, cũng không có biểu cảm gì
khác, cứ vậy mà chăm chú nhìn Tề Chi Khiêm bị vạn thú vây kín xung quanh, tuy
cùng đường bí lối, nhưng ngược lại khí thế chẳng chút suyển suy.
Một tiếng cười thê lương và bi thảm vang lên, Tề Chi Khiêm đột
nhiên cúi đầu dữ tợn nhìn Vân Khinh đang đứng trong màn mưa, chỉ thẳng vào cô,
thần sắc cực kỳ dữ tợn hét lớn: “Các ngươi còn kém xa ta, Tại sao? Dựa vào gì lại
được như thế? Dựa vào gì mà thành thế này? Tại sao chứ?”
Tiếng rống không cam lòng, xuyên thấu màn mưa, lãng đãng
trôi trong không trung Lạc thành. Y không cam lòng, rõ ràng y đã có thể đạt được
tất cả, rõ ràng thông minh hơn bất cứ kẻ nào, rõ ràng thắng lợi đã ở ngay trước
mắt, vì sao lại như vậy? Vì sao?
“Ta không bằng ngươi.” Trong màn mưa, Vân Khinh nhìn Tề Chi
Khiêm, nhẹ giọng nói. Bàn về mưu trí, phán đoán, suy luận, cô không bằng Tề Chi
Khiêm, cô thừa nhận, cô không phải là người có chí hướng về thiên hạ, không có
tham vọng tranh giành thiên hạ, cũng không có tư tưởng cướp đoạt giang sơn, cô
chỉ vì người cô yêu, vì mong muốn một thiên hạ không còn chiến loạn, vì thế mà
cô ích kỷ như không ích kỷ, không ích kỷ lại hóa thành ích kỷ. Trên ván cờ
giang sơn này, cô kém xa Tề Chi Khiêm, về điểm này cô cũng không tự xem thường
mình.
“Nhưng như thế thì đã sao?” Giọng nói thản nhiên xuyên qua
màn mưa, khiến thân thể Tề Chi Khiêm run rẩy.
Thì đã sao, đúng vậy, thì đã sao? Ba phần dựa vào bản lĩnh của
mình, bảy phần phải xem số mệnh, thiên hạ vốn không có người mạnh nhất, huống
gì cho đến lúc này Tề Chi Khiêm y cũng không phải là kẻ mạnh nhất.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Vân Khinh nhìn Tề Chi Khiêm dường
như đang phát điên, khẽ lắc đầu: “Thật ra ngay từ bước đầu ngươi đã sai rồi, nếu
không có ngươi giúp đỡ thì hôm nay Tần quốc cũng không lớn mạnh thế này, nếu
ngươi chịu yên ổn làm Tề vương, có lẽ hôm nay thất quốc vẫn còn cùng tồn tại,
dã tâm có thể khiến một người đạt được thành tựu, nhưng cũng có thể hủy diệt một
người, aiiii.”
Lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vờn quanh chân trời khiến
Tề Chi Khiêm hai mắt đỏ đậm chợt cứng đờ.
Hồi tưởng lại ngàn vạn chuyện xưa, mọi thứ lướt qua trước mắt
thật rõ ràng. Xem xét cặn kẽ, nếu không phải y ra tay trong hoàng lăng thì tình
yêu của Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt sao có thể kiên cường đến thế, sau đó còn
phát sinh rất nhiều chuyện nữa; nếu không phải y dốc hết sức thúc đẩy lục quốc
phạt Tần, thì sao có chuyện Vân Khinh vang danh bốn phương khiến người Nam Vực
tìm tới; nếu không có chuyến đi Nam Vực, Tần có thể hùng mạnh như bây giờ sao,
tất cả mọi thứ đều là do y giúp đỡ từng bước cho đến ngày hôm nay.
Cõi lòng băng giá, Tề Chi Khiêm nhìn xuống mỹ nhân lạnh
lùng, lãnh đạm đang đứng trong màn mưa. Đôi mắt đó dưới màn mưa vẫn sáng trong
như ngày nào, vẫn hệt như lần đầu tiên y bắt gặp, trong veo, sáng tỏ và lạnh nhạt
như vậy, dịu dàng đến thế.
Dịu dàng, ánh sáng trong đáy mắt nhu hòa hơn xưa, tựa như từng
giọt từng giọt nước rơi vào trong tim.
Nhớ mang máng năm đó, lần đầu gặp tại Đinh phủ, cô nở nụ cười
dịu dàng dưới tàng hoa quế, y rốt cuộc đã biết thế nào là khuynh quốc khuynh
thành.
Lờ mờ nhớ ra nụ cười năm đó, y đã biết như thế nào là trái
tim lỗi nhịp, thế nào là rung động tâm can;
Ký ức loáng thoáng ẩn hiện, tiếng đàn trong đình, dòng máu
tươi nhuộm đẫm cổ cầm lúc đó, dung nhan xinh đẹp buồn bã và tuyệt vọng, khiến y
thật sự rung động;
Mơ hồ nhớ lại một câu ‘chỉ mong sau này sẽ không gặp lại’, y
đã đau lòng biết nhường nào.
Mỹ nhân xoay đi, biến mất trong biển người mờ mịt, bóng dáng
một người làm lòng y vương vấn, ngơ ngẩn kiếm tìm mất sáu năm, chỉ mong thấy nụ
cười dịu dàng, ấm áp, không mang chút xu nịnh, lấy lòng kia ở mãi bên mình, chỉ
cầu được dùng đôi tay mình vỗ