
ặt Phi Lâm giống như
đang cười, lại như đang khóc, co rúm méo mó, y ngửa đầu nhìn lên không trung,
chẳng biết nói gì.
“Tề Chi Khiêm, trời không dung tha ngươi.” Giọng nói khẽ
khàng thản nhiên vang lên, Vân Khinh không ngẩng đầu nhìn Tề Chi Khiêm, cô ngửa
đầu nhìn lên bầu trời mưa đang tuôn xuống, nước mưa chảy xuôi theo hai má cô,
đáp xuống mặt đất, trơn tru không một chút âm thanh.
Không châm chọc cũng không phải khinh bỉ mà là thản nhiên
nói ra sự thật. Cơn mưa kéo đến vừa kịp lúc, không sớm không muộn, lại rơi vào
đúng thời điểm tất cả mọi thứ sắp bị hủy diệt. Đây là ý trời, chuyện này vốn muốn
tránh cũng không tránh khỏi, thế nhưng một màn mưa này đã xoay chuyển Càn Khôn
thay đổi tình thế, mọi thứ diễn ra chẳng qua trong chớp mắt.
Mặc y kỳ tài ngút trời, nhưng nếu trời không buông tha thì
dù có sức mạnh vô vàn cũng chẳng đủ sức chuyển đất xoay trời.
Tề Chi Khiêm đang đứng trên tường thành cao cao chuẩn bị
xoay người rời khỏi, chỉ trong nháy mắt y bất động tựa như lão tăng nhập định
(*), hoàn toàn ngây ngốc, ngơ ngẩn cả người, bình tĩnh nhìn ngàn vạn đốm lửa lụi
tàn trong cơn mưa trước mắt, thậm chí không thể bùng lên một tia lửa nào, những
giọt mưa tung bay lất phất trong màn trắng nhạt nhòa. Một cơn mưa trong trời
đông giá rét, thời tiết chưa bao giờ thế này trong những năm qua, chưa từng có
chuyện như vậy.
* Nhập định: là trạng thái đi vào thiền định, đưa bản thân
mình vào trạng thái im lặng, giữ cho tâm ý yên lặng, trong sạch, không vọng động.
Chưa bao giờ tin tưởng vào thần linh, Tề Chi Khiêm hoàn toàn
không thể tin một màn trước mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống mặt đất, miệng
thì thào nói: “Không, không.” Toàn thân dại ra.
Ngàn vạn binh lính nước Tề lúc này cũng đưa mắt nhìn nhau,
nhìn những mũi tên nhọn trong tay, rồi ngửa đầu nhìn bầu trời cao thăm thẳm, sắc
mặt vô cùng kỳ dị.
“Không đâu, không thể nào.” Chậm rãi lắc đầu, Tề Chi Khiêm
ngơ ngác đứng trên tường thành, khuôn mặt ngập tràn tuyệt vọng.
“Là trời không tha ngươi.” Giọng nói hòa cùng gió bay tới, lọt
vào tai Tề Chi Khiêm, trong khoảnh khắc đó hai mắt Tề Chi Khiêm đỏ vằn một màu,
nét mặt đột ngột hung tợn, bóng dáng tựa như quỷ dữ.
“Trời không dung tha ta, là trời cũng không tha cho ta.” Ngửa
đầu nhìn lên không trung, nơi đó mây đen giăng đầy, mưa to trút tầm tã.
Chỉ một câu trời không dung tha, hết tất cả mưu tính của y đều
bị cuốn phăng theo dòng nước, vương đồ bá nghiệp, phút chốc trở thành hoa trong
gương, trăng trong nước (*).
* Hoa trong gương, trăng trong nước: câu này có ý nôm na là
những thứ chỉ nhìn ngắm được chứ không thể chạm vào được, không thể đạt được.
Nước mưa chảy xuôi theo hai gò má, chạy dọc thân thể thấm
vào trong, trường bào vàng nhạt dán chặt lên người, gió lạnh thổi qua vù vù thật
thê lương.
Lạnh, cái lạnh không thể khống chế, theo da thịt thấm từng
chút từng chút một vào cơ thể, rồi từ trong thân thể lan ra khắp lục phủ ngũ tạng,
xuyên đến tận xương tủy, mưa đã lạnh nhưng lòng lại càng thêm buốt giá.
Trong nháy mắt y như rơi xuống hầm băng, cái giá lạnh bao phủ
không còn chút hơi ấm.
“A.” Gầm lên như con sư tử cùng đường tuyệt vọng, tiếng gào
khàn khàn xé tan màn mưa, truyền đi rất xa.
Đau thương, một nỗi bi thương xen lẫn không cam lòng nồng đậm
khó có thể diễn tả bằng lời. Mưu tính do người, thành công do trời, trời không
giúp ngươi, thì dù ngươi là kẻ năng lực ngút trời, kỳ tài tuyệt thế, kết quả cũng
chỉ là giỏ trúc múc nước, dã tràng se cát.
‘Trời không tha’ chỉ ba chữ ngắn ngủi lại quyết định hết tất
cả mọi chuyện.
Trời không tha liền phủ định hết tất cả công sức của một người,
trời không tha thì dù ngươi có sức dời núi, khí trùm trời (*),kỳ tài kiệt xuất
khắp xưa nay, đến giờ khắc cuối cùng đều hóa thành hư không. Không phải ngươi
không giỏi, không phải ngươi vô dụng, chỉ là ý trời khó đoán.
* Trích trong bài: Cai Hạ Ca (bản dịch thơ của Nhữ Thành)
Bài hát Cai Hạ
Sức dời núi, khí trùm trời,
Ô Truy chùn bước bởi thời không may!
Ngựa sao chùn bước thế này?
Ngu Cơ, biết tính sao đây hỡi nàng?
Đây là bài thơ duy nhất
còn lưu truyền lại của Hạng Vũ
Tham khảo link: hoa ban
Tiếng gào thét của dã thú bị vây khốn, hòa lẫn tiếng gầm đau
thương trong đó có chồng chất sự không cam lòng, oán hận xen cả nỗi bi ai, tang
tóc.
Từ thắng lợi đi đến thất bại, chỉ trong khoảnh khắc trời
chuyển đất dời, mặc ngươi có tỉ mỉ bố trí phạm vi, tính toán sắp xếp thiên hạ,
nhưng chỉ một trận mưa như trút nước, bầu trời trên đầu kia mới thật sự là chúa
tể tất cả.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ý trời chính là yếu tố đầu
tiên.
Đứng sau lưng Vân Khinh, Phi Lâm dần dần bình tĩnh lại, ngẩng
đầu nhìn xuyên qua màn mưa, trên đầu tường thành Tề Chi Khiêm đang ngửa đầu gào
thét, mái tóc đen tản ra trong gió mưa, trường bào ướt đẫm bay phần phật trong
gió, bóng dáng ngập tràn oán hận và bi thương.
Khẽ lắc đầu, Phi Lâm thở dài một tiếng. Tề Chi Khiêm là một
nhân tài, thực sự là kẻ tài ba, là một trong ba vị vương đương thời đứng đầu thất
quốc.
Đáng tiếc, bọn h