
t là vì trời quá lạnh hay do lửa
quá nóng.
Duỗi cái thắt lưng mệt nhoài, Thánh Thiên Vực xoay người nhảy
xuống ngựa, thản nhiên nói: “Trong khoảng thời gian này cũng không đi được, tìm
một chỗ ngủ đi.” Vừa nói xong y liền đi sang hướng khác.
“Thiếu gia nói rõ chút đi.” Cung Nhị liếc nửa con mắt nhìn
theo.
“Nghỉ ngơi đi, Vân thành nối liền Đông Tây, nằm vắt ngang
con đường quan trọng Nam – Bắc, lửa lớn như vầy chưa cháy được mười ngày, nửa
tháng sẽ chưa tắt, chúng ta không qua được.” Đinh Phi Tình nhắm mắt xoay người
nhảy xuống, đi sang hướng bên kia.
Vân Thành là trung tâm nước Tề, nơi bốn phương tụ hội, lần
này một ngọn lửa lớn bốc lên thiêu đốt tất cả, đương nhiên những con đường trước
sau trái phải cũng không thể đi được, căn bản không còn đường nào khác vòng qua
nó tiến về phương bắc trong thời gian ngắn nhất. Độc Cô Tuyệt dù có bản lĩnh bằng
trời, cũng không thể bay qua được, chỉ còn cách đợi mà thôi.
Đám cao thủ Cửu cung nghe vậy bèn quay mặt nhìn nhau, bọn họ
sinh ra và lớn lên ở Nam Vực, chưa từng tới Tề, thực sự không biết tình cảnh ở
kinh đô Tề là thế nào, lúc này nghe những lời đó trên khuôn mặt ai cũng chợt
lóe qua tia sáng.
“Thật là kẻ lợi hại, đến nước này vẫn còn có thể làm một
chuyện kịp thời đến vậy.” Cung Bát trầm giọng ném một câu, cũng nhảy xuống ngựa.
“Chỉ là quá mức tàn nhẫn, dân chúng một tòa thành trì cũng bị
tàn sát theo.” Cung Ngũ lắc lắc đầu, xuống ngựa theo.
Vì để hả giận, cũng vì cản Độc Cô Tuyệt tiến lên, y chẳng ngần
ngại hy sinh tòa thành trì lớn đến thế.
Đêm nay, tuy rằng ánh lửa bốc tận trời cao, nhưng lại khiến
lòng người lạnh đến thấu xương.
Dưới ánh trăng, những cơn gió lạnh khẽ lay vạt áo lam nhạt
dưới lớp áo lông cừu tung bay.
Đinh Phi Tình đứng trong gió lạnh vuốt ve cây sáo nhỏ tuy
không còn dùng mà cô vẫn luôn mang theo bên mình, nhìn về vùng đất đang ngập
trong màn lửa đỏ ở phía xa xa, lặng lẽ bần thần.
Vân thành, đó là quê nhà của cô, là nơi cô sinh ra và lớn
lên. Dù cô đã rời khỏi đó nhiều năm, nhưng sự nhớ nhung trong lòng vẫn chưa từng
thay đổi. Tề Chi Khiêm tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, dùng một trận lửa lớn thiêu cháy
tất cả, đốt thành tro bụi cả những mong nhớ, luyến lưu của cô.
Gió lạnh thấu xương, càng khiến khung cảnh thêm tang thương,
tiêu điều. Xa xa, Vân Khinh nhìn thấy tất cả cũng chỉ biết khẽ thở dài một tiếng,
tâm tư của tỷ tỷ sao cô không biết chứ, dù vừa rồi Đinh Phi Tình không biểu lộ
chút cảm xúc nào, nhưng cô cũng hiểu tâm trạng tỷ tỷ, bởi vì nơi đó cũng từng
là quê nhà của cô.
Chậm rãi bước tới, còn chưa đi được hai bước, một cánh tay cứng
như sắt từ sau lưng vòng tới, không đợi cô kịp phản ứng thì thân thể đã tựa vào
lồng ngực rộng lớn, Vân Khinh hơi quay đầu lại nhìn Độc Cô Tuyệt ở phía sau.
Độc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh, ánh mắt tỏ vẻ trách cứ rồi hắn
đánh mắt hướng sang bên cạnh, Vân Khinh thấy vậy bèn đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy ở hướng đó, Thánh Thiên Vực đang xoay xoay nghịch
những quân cờ trong tay, cầm lấy bàn cờ, thong dong nhìn ngắm rồi cười như có
như không đi về phía Đinh Phi Tình.
“Chơi cờ trong đêm tuyết sao?” Vân Khinh khẽ nhướng mày lên.
Không đợi nàng kịp nghĩ rõ mọi chuyện, ở phía sau Độc Cô Tuyệt đột nhiên chặn
ngang người ôm lấy cô, đôi môi cực nóng dán bên tai cô: “Chúng ta đã lâu…”
Giọng nói rất nhỏ truyền vào tai, nhưng dù trong bóng đêm tối
tăm khôn cùng thế này cũng khiến hai gò má Vân Khinh đỏ ửng.
Đêm, có thể vô tình, cũng có thể là ấm áp.
Những trận tuyết lớn bay tán loạn trong mùa đông giá lạnh,
thế nhưng lại có một tin tức còn nóng bỏng hơn lửa chấn động đất trời, bắn tới
khắp bốn phương tám hướng. Kinh đô nước Tề bị một ngọn lửa đốt thành tro tàn, Tề
quốc lâm vào cảnh hỗn loạn, ăn bữa nay lo bữa mai.
Toàn bộ các nước còn lại, tức thì như ve sầu mùa đông, cực kỳ
lo sợ, bất an.
Hai nước Triệu – Yến đang muốn phát binh đi đánh Tần, giờ
đây nghe được tin tức này suýt chút đã bị dọa cho vỡ mật, nhưng cũng vào lúc hoảng
loạn, sợ hãi bọn họ càng hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền, mang toàn bộ binh lực
cả nước tấn công Tần. Tần – Yến – Triệu, trận hỗn chiến ba nước sắp sửa vén màn
trình diễn.
Mà Thượng Chúc Long đứng đầu nước Sở, lúc này cũng khẩn cấp
bố trí quân đội nước Sở, y đã đánh hai trận bất phân thắng bại với ba mươi vạn
đại quân của Mặc Vũ, không ai chiếm được ưu thế.
Mùa đông này, đã có những thay đổi bất ngờ khiến nhân gian
khiếp sợ.
Cơn gió lướt khắp bốn phương, ở Tề tuyết bay ẩm ướt thì Tần
lúc này tuyết trắng lại bao trùm, dày ngập đến cổ chân.
Những bông tuyết trắng xóa bao phủ Tần vương cung.
Tề Chi Khiêm suất lĩnh ba mươi vạn đại quân vứt bỏ Tề đi đến
Sở? Độc Cô Hành nhìn thư tình báo chiến sự trước mắt, khẽ nhíu mày.
Sở Vân gật đầu trầm giọng nói: “Đang tiến thẳng về Sở, đã
không còn gì cản trở cũng chẳng có gánh nặng nào. Nếu để y và Sở Hình Thiên hợp
binh lại cùng nhau, hậu quả này …” Câu nói bỏ lửng giữa chừng. Độc Cô Hành, Mặc
Đình, Mặc Tiềm ở bên cạnh đều hiểu được ẩn ý bên trong. Sở trước mắt còn bốn
mươi lăm vạn binh mã, nếu liê