
n kết cùng ba mươi vạn binh mã của Tề Chi Khiêm
thì sẽ có tổng cộng bảy mươi lăm vạn binh mã tập trung tại Sở, khi đó Tần muốn
thôn tính Sở chính là một trận đánh cực kỳ ác liệt.
Bầu không khí trong đại điện lâm vào trầm mặc.
“Cho nên chúng ta phải làm Sở Hình Thiên lộ diện trong trận
đầu tiên rồi giết y ngay lập tức.” Mặc Tiềm đưa tay chỉ vào một điểm trên bản đồ
nước Sở.
Đồng thời, Mặc Đình cầm bút chu sa(*) trong tay, gạch chéo một
cái trên bản đồ nước Sở.
* Loại bút có mực màu đỏ, ý ở đây là ‘dấu chấm hết’ cho Sở
Hình Thiên
“Ta đã phái người đi.” Chấm một chút chu sa đỏ Mặc Tiềm chậm
rãi chà xát nó trên đầu ngón tay. Độc Cô Hành nghe thấy liếc mắt nhìn Sở Vân một
cái, cả hai khẽ gật đầu.
“Hai nước Triệu Yến dám hùa theo Sở, bổn vương sẽ đích thân
ra trận.” Trên mặt chợt lóe lên vẻ khát máu, Độc Cô Hành gằn từng chữ một,
không phải hội ý, cũng không phải bàn bạc, mà là mệnh lệnh và quyết định. Không
một ai phản đối, Sở Vân, Mặc Tiềm, Mặc Đình dường như xem quyết định của Độc Cô
Hành là đạo lý hiển nhiên, cực kỳ bình thường.
Ngoài cửa sổ những bông tuyết càng rơi nặng hạt, liếc mắt nhìn
qua nơi nơi trắng xoá một màu, không thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì, đất trời ngập
tràn sắc trắng bạc. Tần vương tiền nhiệm Độc Cô Hành, trong muôn tầng tuyết trắng,
võ trang gọn nhẹ, nhắm hướng nước Sở, đi ngày đêm không nghỉ tiến đến Sở, nợ
máu quyết trả bằng máu.
Gió lạnh gào thét, đất trời ngập trong băng tuyết.
Tại một trấn nhỏ ở cửa khẩu đầu tiên giữa biên giới Sở – Yến.
Mặt trời ấm áp chiếu rọi, khó mà tin được đang giữa trời đông tháng chạp mà mặt
trời lại hiện ra khuôn mặt tươi cười tỏa sáng rực rỡ, ánh nắng vàng rực chiếu rọi
nền đất phủ kín băng tuyết, màu trắng tinh khôi càng làm nổi bật ánh mặt trời,
lấp lánh ấm áp, thật đẹp mắt. Một góc trời nơi đây vẫn còn yên ổn, lúc này ngọn
lửa chiến tranh bay tán loạn xung quanh, nơi nơi là cảnh mất nước tan nhà,
nhưng bản tính con người ta luôn luôn cố sức trì trệ, không tiếp nhận sự thật
và sống trong ảo tưởng.
Sở lớn mạnh như vậy, đã từng giao chiến Tần hai lần đều chưa
từng thất bại, huống hồ nơi này lại là biên giới Yến – Sở, ngọn lửa chiến tranh
hoàn toàn chưa lan đến đây. Bởi vậy, trong trấn nhỏ lúc này cũng không thấy cảnh
hỗn loạn hay hoảng sợ gì, vẫn vô cùng náo nhiệt như trước, ngược lại có lẽ hôm
nay thời tiết tốt, nên không ít người đi lại trên ngã tư đường thong dong sưởi
nắng. Trong trấn nhỏ chỉ có duy nhất một tòa tửu lâu, đang lúc giữa trưa cũng
chính là thời điểm đông khách nhất, tất nhiên mọi người đã ngồi chật kín chín tầng
lầu, kẻ đến người đi, trò chuyện ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.
“Đến rồi.” Ngồi ở lầu hai mặt hướng xuống thang lầu. Mộ Ải đột
nhiên dùng rượu viết xuống bàn hai chữ, Phi Lâm bên cạnh cải trang thành người
dân nước Yến khẽ gật đầu, sắc mặt chẳng chút đổi thay thưởng thức chén rượu
trong tay, xem như không thấy những người vừa bước vào tửu lâu, y tỉ mỉ nhấp một
ngụm rượu trắng bên trong, nơi này tuy nhỏ bé, hẻo lánh nhưng rượu ở đây cũng
không tệ chút nào.
Bên cạnh, Tiểu Tả và Tiểu Hữu đều đã cải trang, lặng lẽ
không lên tiếng cầm miếng gà nướng trong tay, cắn từng miếng, từng miếng vội vã
ăn như kẻ chết đói, trông giống hệt những kẻ chạy nạn vừa bước vào kia. Mộ Ải
thấy vậy không khỏi bật cười.
Nhưng cũng khó trách, trên đường đuổi theo Sở Hình Thiên từ
dãy Phỉ Thúy ở nước Yến tới đây, khẩu vị họ đã nhạt thếch từ lâu, không còn
phân biệt được mùi vị gì, phải biết rằng theo tập tính của đàn thú thì không thể
tìm thấy gà hay thỏ rừng vào mùa đông còn sót lại, hơn nữa thực vật lại bị vạn
thú đi qua chà đạp, nếu vẫn còn lại chút nào đó cũng bị đàn thú xơi tái mất rồi.
Đi một mạch tới đây bọn họ không tìm thấy một chút thịt hay
thứ gì đó ăn được, nhiều lắm chỉ bắt lấy hai con chim sẻ nhỏ xíu nếm thử mùi vị,
lúc này Bạch Hổ vương đang giấu mình ở mười dặm ngoài dãy núi Phỉ Thúy, còn bọn
họ lại đang thèm thịt muốn chết.
“Đem mười cân thịt bò mười cân rượu trắng, mang tất cả những
món ngon trong quán các ngươi lên đây…” Giọng nói lạnh lùng từ bàn sát bên truyền
đến, người mở miệng là Thiết Hổ, vậy người ngồi bên bàn đó đúng là đoàn người của
Sở Hình Thiên.
Phi Lâm đưa lưng về phía đám người Sở Hình Thiên, nghe vậy
đôi mày khẽ nhướng, y còn tưởng Sở Hình Thiên đang vội nhất định sẽ gói đồ mang
đi, không ngờ rằng lại dám ngồi ăn ở đây, nhưng vậy cũng tốt càng tiện cho bọn
họ hành động.
Giống như vừa thoát khỏi rừng hoang núi thẳm, đám người bên
bàn Sở Hình Thiên như sói thấy dê, đồ ăn vừa đưa lên, chỉ thấy muỗng đũa bay tứ
tung, cũng chưa kịp nhìn rõ đó là thứ gì, xem ra chúng còn chật vật thảm hại
còn hơn cả bọn họ. Mộ Ải thấy vậy khóe miệng không nhịn được khẽ cong cong.
“Gói mười cân rượu trắng lại.” Trong mùa đông khắc nghiệt có
thứ gì làm ấm cơ thể mới là tốt nhất.
“Ôi, răng của ta.” Tiểu nhị đang bưng rượu tới, Tiểu Tả đột
nhiên la lên ầm ĩ, chỉ vào miếng gà nướng trong tay rồi ôm hai má nhảy dựng khiến
mấy người ngồi bên bàn xung quanh cũng giật mình.
“Phù.” Đưa tay bụ