XtGem Forum catalog
Thú Phi

Thú Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327202

Bình chọn: 9.5.00/10/720 lượt.

giao cho Độc Cô Tuyệt, đổi sự tồn tại của Tề

quốc ư?

“Ha ha.” Tiếng cười âm trầm điên cuồng vang vọng trong Tề

vương cung.

“Ta liều chết để tính toán tất cả mọi việc, tỉ mỉ bố trí làm

như thế nào để Tề quốc ta có thể xưng bá một phương, lo lắng hết lòng để ứng

phó nguy cơ trước mắt, thế mà ngoảnh đầu lại đã muốn dùng ta để đổi lấy sự tồn

tại của Tề quốc, đưa ta đến trước mặt Độc Cô Tuyệt – tên sói ăn thịt người kia

– chỉ để đổi lấy một chút hơi tàn còn sót lại của một quốc gia thoi thóp, phụ

vương, phụ vương tốt của ta, được, được lắm.”

Tiếng cười âm trầm, hai mắt đỏ rực như lửa, làm cho Tề Chi

Khiêm từ trước đến nay chỉ có phong độ khí khái, giờ đây lại giống như ác quỷ đến

từ địa ngục, khiến cho nơi này tràn ngập sự lạnh lẽo.

Đám hắc y nhân hộ vệ bên người Tề Chi Khiêm tuốt vũ khí

trong tay ra khỏi vỏ, sát khí lạnh lùng phát ra như bão táp, việc quốc gia bị

vây khốn và nghĩa vụ thị vệ của bọn họ hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Tề vương vừa thấy vậy không khỏi lui về phía sau hai bước,

trên mặt rút gân quát lớn: “Ngươi muốn làm gì? Quả nhân nói cho ngươi biết,

ngươi đừng nghĩ là có thể trốn thoát khỏi tay Quả nhân, trong vương cung này quả

nhân đã bày bố thiên la địa võng, ngươi có chạy đằng trời. Thủ hạ của ngươi,

binh lực của ngươi, Quả nhân đã thu lại hết rồi. Phi thân vương, Vô Thượng tướng

quân, Lễ thân vương, Tả tướng, tất cả bọn chúng đã đi theo Quả nhân hết rồi.

Bây giờ ngươi chỉ còn lại một mình mà thôi, đừng nghĩ gì đến việc bỏ trốn khỏi

nơi này, Tề quốc đã không thể chứa chấp ngươi nữa. A, ngươi, ngươi…”

Máu đỏ chợt lóe lên, Tề vương ngã lăn một cái ngồi xuống

vương vị phía sau, đôi mắt cá vàng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, hai tay ôm

chặt lấy cổ họng, máu đỏ theo mười ngón tay tràn ngập tuôn ra, tí tách, tí tách

rơi trên mặt đất.

“Ra đây.” Giọng nói lạnh như băng vang lên trong chính điện,

như mấy cơn gió lạnh thổi ào qua.

Hơn mười bóng người dáng vẻ thư sinh hổ thẹn run run từ sau

điện bò ra, Tề Chi Khiêm đảo mắt lạnh lùng nhìn qua đám người này. Tất cả đều

là đại thần tâm phúc của y, tất cả đều là tâm phúc do y bồi dưỡng qua bao năm

tháng, nhưng hôm nay quả nhiên đều ở nơi này, tất cả đều có mặt đầy đủ ở đây.

“Tốt, tốt lắm, không hổ là người do Tề Chi Khiêm ta bồi dưỡng

ra, tâm kế đều thâm sâu, vì bảo toàn lợi ích của bản thân mình mà dám cả gan

tính kế lên đầu ta. Xem ra Tề Chi Khiêm ta sai lầm rồi, ta không nên vì Tề quốc

mà suy nghĩ, ta đúng là không nên mà.”

Năm ngón tay siết chặt tay vịn của chiếc ghế dựa, trong nháy

mắt Tề Chi Khiêm giống như già đi mấy tuổi, cả trái tim lạnh lẽo.

Một lúc lâu sau, Tề Chi Khiêm chậm rãi gật gật đầu nói: “Tề

quốc không chứa chấp được ta nữa, được, ta đi, ta đi.”

Dứt lời, y liền vung tay lên ra hiệu, đám hắc y nhân nâng Tề

Chi Khiêm lên bước đi, chung quanh đám thị vệ thấy vậy nơm nớp lo sợ không biết

là nên tiến hay nên lùi. Mà ngay lúc bọn họ do dự, chỉ trong nháy mắt, bên

ngoài điện tiếng bước chân vang lên, vô số cấm quân tiến vào, vung đao kiếm nhắm

ngay vào đám thị vệ và đám người của Tả tướng trong điện.

“Phụ vương, bao nhiêu năm qua ông vẫn không biết rõ một chuyện.

Vương vị này là ta cho ông ngồi trên đó, ông mới có thể yên ổn mà ngồi, nếu ta

không cho phép thì ông cho là ông còn có thể ngồi được trên đó tới giờ chăng?”

Lời nói lạnh như băng trong bóng đêm tối tăm truyền đến, cực kỳ máu lạnh. Sau

câu nói này, Tề vương gục xuống trên vương vị, cúi thấp đầu xuống, đến chết,

ông vẫn ngồi trên vương vị Tề vương.

“Thái tử điện hạ, chúng thần sai rồi.”

“Thái tử điện hạ…”

“Thái tử…”

Trong đại điện nước Tề, trọng thần kinh hoảng, một đám người

phía sau tiếp nối phía trước gào to lên, nhưng thứ đáp lại bọn họ ngoại trừ

bóng đêm dữ tợn thì chỉ có ngọn lửa từ chung quanh vương cung đang phóng lên

cao.

“Tề quốc có thể diệt vong, nhưng tuyệt đối không có thể diệt

vong trong tay người ngoài được, muốn diệt vong, chỉ có thể diệt vong trong tay

ta.” Lời nói lạnh lùng quyết tuyệt, theo gió lạnh cuốn thẳng lên trời đêm thăm

thẳm.

Ngọn lửa lớn cuồn cuộn cuốn thẳng lên tận trời.

Edit : Ong MD

Beta : Như Bình

Một trận lửa lớn thiêu sạch kinh đô nước Tề, trong vòng mười

bảy dặm là biển lửa mênh mông, ngọn lửa hung tàn, nóng rực bùng lên trong đêm tối

bốc thẳng tận chân trời, khiến cho một góc trời cũng run rẩy, chìm vào màn lửa

đỏ liên miên.

Kinh đô nước Tề bị phong tỏa tứ phía, không còn đường sống,

văn võ đại thần Tề không một người nào trốn thoát, Tề thị hoàng gia không một

ai cùng tộc họ thoát khỏi cái chết, những tiếng gào khóc thảm thiết vang lên

không ngớt trong biển lửa đỏ rực kéo dài mấy ngày liền. Phồn hoa dứt, trần

duyên tan.

Một tòa đô thành sừng sững mấy trăm năm, thế mà chỉ một trận

lửa lớn dâng cao tận trời, bằng nhan sắc diễm lệ, rực rỡ nhất, nó đã xóa đi lớp

trang điểm tươi đẹp nhất trên sân khấu cuối cùng của đời mình, hiển hiện lên một

nét đẹp thê lương tiêu điều trước khi bước xuống vũ đài.

Ánh lửa nở rộ, cực kỳ rực rỡ. Ngoài thành, Tề Chi Khiêm lạnh

lùng n