
hìn ngọn lửa lớn đang bốc lên tận trời ở trước mắt, ngọn lửa đỏ trong đêm
đen càng làm nổi bật đôi mắt đỏ ngầu của y. Tề Chi Khiêm tỉ mỉ sắp đặt tất cả,
dốc lòng dốc sức xây dựng mọi thứ, y dồn hết nửa đầu cuộc đời phấn đấu vì những
thứ này, thế mà chỉ một ngọn lửa lớn đã thiêu sạch toàn bộ. Khẽ hé đôi mắt, Tề
Chi Khiêm ho khan một tiếng, trong đáy mắt hiện lên vẻ kiên quyết tuyệt tình,
không một ai có đủ sức cướp giang sơn Tề đi cả, trừ phi chính y không cần nó, y
đã tỉ mỉ xây dựng tất cả, không ai có thể hủy diệt, ngoại trừ chính bản thân y.
“Điện hạ.” Hắc y nhân đứng bên cạnh, nhẹ nhàng gọi Tề Chi
Khiêm một tiếng.
“Đi.” Tề Chi Khiêm nhắm mắt tựa lưng vào chiếc ghế dựa, cực
kỳ lạnh lẽo ném một chữ, y không nhìn bầu trời đêm đang bị ngọn lửa đỏ bao trùm
trước mắt nữa.
Tề quốc, nếu không thể dung chứa được y thì y sẽ mang đi tất
cả những thứ y đã lao tâm khổ trí xây dựng nên, để xem xem không có y Tề sẽ diệt
vong hay là y không có Tề sẽ tan biến.
“Rõ.” Tiếng tuân mệnh nghiêm túc vang lên, chiếc kiệu quay đầu
lại, binh lính đông nghìn nghịt xuyên qua ánh lửa đỏ cuồng loạn bốc lên đầy trời
vội vàng tiến về biên giới nước Sở. Y đã dùng bồ câu đưa tin cho Thượng tướng
quân Trình Lý nhanh chóng lãnh binh lên đường bất kể ngày đêm quay về giúp hai
người, Tề không có kinh đô cũng không có gì đáng sợ, Tề Chi Khiêm y còn có ba
mươi vạn đại quân, y chính là nước Tề, y tồn tại chính là Tề sống còn.
Lửa đỏ cuồn cuộn trong bóng đêm, chấn động đất trời.
Gió lạnh gào thét thổi qua cuốn ngọn lửa lớn bốc lên tận trời,
lửa kéo dài không dứt hơn mười dặm, ngay cả cách xa nơi đó hơn trăm dặm cũng có
thể quan sát rất rõ ràng.
Lửa đỏ vây quanh màn đêm buốt giá, sóng gió dâng lên ngập trời.
Lúc này cố vận dụng sách lược hành quân xem trọng thần tốc,
tránh cho Tề Chi Khiêm sau khi quay về kinh đô nước Tề lại gây nên một trận
sóng gió lớn nữa, bọn họ chỉ giữ hai vạn quân trấn giữ Lục thành còn lại dẫn ba
mươi tám vạn người hành quân ngày đêm không mệt mỏi, lúc này đã đi hơn trăm dặm.
“Bệ hạ, kinh đô nước Tề lửa đỏ ngập trời.” Trong bóng đêm, Mặc
Ly phi ngựa quay lại, trầm giọng bẩm báo.
Độc Cô Tuyệt đi giữa đoàn quân không nói gì, lúc này đưa mắt
trông về phía đó, hơn nửa bầu trời là một vùng đỏ lửa, nếu hắn không mù thì tất
nhiên đã nhận thấy tình hình lạ thường đó. Vân thành kinh đô nước Tề lúc này chỉ
còn cách bọn họ hơn một trăm dặm, ở khoảng cách xa như thế mà lại nhìn rất rõ
ràng bầu trời ngập chìm trong lửa đỏ thì cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng
nơi đó giờ thế nào.
“Sao lại thế này?” Vân Khinh kinh ngạc hơi trợn mắt.
“Hạ trại, đóng quân, không cần đi tiếp.” Độc Cô Tuyệt lạnh
lùng nhìn phía trước nửa ngày, đột nhiên trầm giọng nói, những tia sáng chợt
lóe qua trong mắt hắn, vẻ mặt cực kỳ thâm trầm.
Vân Khinh nghe thấy quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt một cái, đi vội
ngày đêm không ngừng nghỉ là ý của hắn, lúc này chỉ còn cách Vân thành hơn một
trăm dặm mà lại muốn hạ trại tạm đóng quân, hắn đang có ý gì? Là vì trận lửa lớn
này sao? Vân Khinh bèn lẳng lặng ngửa đầu nhìn cảnh sắc phía xa xa, đột nhiên
không biết là nghĩ đến điều gì, Vân Khinh biến sắc, toàn thân khẽ run, khuôn mặt
hiện lên vẻ ngạc nhiên khó tin.
“Hay cho thủ đoạn ngoan độc và tác phong quyết đoán.” Ngửa đầu
nhìn bầu trời đỏ rực xa xa, Thánh Thiên Vực lắc lắc đầu, không biết là đang ngợi
khen hay là đang khinh bỉ.
Cung Tứ với khuôn mặt trẻ con nhíu mày khó hiểu, y không hiểu
thế là thế nào. Đinh Phi Tình cưỡi trên con ngựa màu vàng cam, nhìn ngọn lửa đỏ
trong không trung, khuôn mặt vừa giận dữ vừa không đành lòng, cuối cùng chỉ thở
dài một tiếng, chậm rãi nói: “Lửa lớn thế này, nếu không phải muốn đốt sạch
toàn bộ Vân thành thì sao có thể bốc cao như vậy. Tề Chi Khiêm muốn hủy diệt tất
cả, hắn quyết liệt đốt một ngọn lửa lớn ở trung tâm kinh đô. Nếu ngọn lửa này
cháy trên dãy núi Phỉ Thúy ở nước Yến ước chừng cũng chỉ thiêu cháy mấy ngọn
núi nhưng cũng không gây tổn hại nhiều lắm. Nhưng Tề lại nằm ở phía Đông, không
có núi cao trập trùng, địa hình bằng phẳng, muốn cháy thành thế lửa lớn như vậy,
không thể không có một mức độ nhất định, nên chúng ta mới có thể trông thấy ở
cách xa trăm dặm, khu vực bị hỏa hoạn e rằng kéo dài khoảng chừng mười dặm, ngọn
lửa mới mang thanh thế lớn đến mức này, mà kinh đô Tề, có lẽ cũng chỉ lớn hơn
mười dặm.” Cô vừa dứt lời, đám người Cung Tứ đồng loạt biến sắc.
“Tề quốc là của ngươi rồi.” Thánh Thiên Vực đưa mắt liếc
nhìn Độc Cô Tuyệt vẫn lặng yên không lên tiếng, chậm rãi nói.
Đốt kinh đô Tề thành tro tàn, hủy diệt sạch sẽ trái tim một
quốc gia, mặc kệ Tề Chi Khiêm xuất phát từ suy nghĩ nào, hoặc có ý gì nhưng lúc
này nước Tề xem như đã thuộc về Độc Cô Tuyệt, quốc đô đã không còn, Tề quốc sao
có thể không hỗn loạn cho được. Độc Cô Tuyệt không nói gì, chỉ là trong đáy mắt
hắn ngập tràn sắc đỏ và sự lạnh lẽo, tàn nhẫn, không biết hắn đang nghĩ tới điều
gì.
Mà lúc này Vân Khinh cũng sớm hiểu ra, đưa tay nắm chặt tay
Độc Cô Tuyệt, khẽ rùng mình một cái, không biế