
ho
rằng chỉ cần trở lại cuộc sống bình thường, mình sẽ quên phút động lòng
ngắn ngủi này.
Nhưng thật sự quên được sao? Khi cô làm anh động
lòng, đập nát bình tĩnh từng có của anh khiến lòng anh vì cô mà thiêu
đốt, phải làm thế nào để lạnh đi?
Anh thử gợi ra đề tài. “Cô không thoải mái sao? Vẫn còn say xe à?”
“Không biết.”
“Nếu như không thoải mái, phải nói cho tôi biết, không nên miễn cưỡng.”
“Yên tâm, tôi sẽ không ói trên xe anh.”
Giọng nói của cô lạnh nhạt, nói rõ không muốn nhiều lời với anh, anh lại nói: “Tôi có nói chuyện với ba, hi vọng ông ấy cũng có thể cho tôi tiền mặt, nhưng ông ấy lại kiên trì muốn giao sơn trang cho tôi, có thể bán nó
đi, dù sao ông ấy cũng không chịu đổi thành tiền mặt cho tôi. Tôi định
sau khi liên lạc với luật sư sẽ bán nó đi, mới có thể trả năm triệu cho
cô, cô cho tôi một chút thời gian, để cho tôi kiếm tiền.”
Cô hoàn toàn quên chuyện năm triệu này rồi. “Bán sơn trang đi không phải rất
đáng tiếc sao? Để nó đó kinh doanh, còn có thể thu vào nhiều lợi nhuận.”
“Nhưng tôi còn không biết tình trạng doanh thu của nó thế nào, mặc kệ bán đi
hay để mặc cho nó kiếm, đều cần một chút thời gian, tôi mới có thể đáp
ứng thù lao ban đầu cho cô.”
“Tôi không vội. Thật ra thì, không
lấy tiền cũng không sao. Ba ngày ở đây tôi rất vui vẻ, như vậy là đủ
rồi.” Cô đột nhiên không muốn lấy số tiền đó, nếu lấy tiền, thì đồng
nghĩa với việc thừa nhận ba ngày nay chỉ là thỏa thuận của hai bên sau
khi diễn xong – mặc dù lúc bắt đầu đúng là vậy, nhưng hôm nay cũng không vậy nữa, bởi vì anh đặc biệt, cô để anh làm những thứ này không phải
dùng tiền mua, cũng không phải bất kì ai có thể làm cô nguyện ý bỏ ra…
Thật khờ, anh không thể chờ đợi muốn bứt bỏ những thứ này, cô lại quý
trọng như vậy, có ý nghĩa gì?dღđ。l。qღđ
Anh cũng thế. “Ba ngày nay… cảm ơn cô.” Anh thành tâm nói.
“Không cần cảm ơn, tôi rất vui vì đã ‘phục vụ’ khiến anh hài lòng.”
Anh muốn nói phục vụ, diễn trò không liên quan, được không? Anh muốn… anh
không biết mình muốn cái gì, lòng anh buồn bực dò xét cô, cô mím chặt
môi giống như một đứa trẻ đáng tức giận, vẻ mặt quật cường vừa đáng
thương vừa đáng yêu khiến anh không có cách nào giận cô, chỉ nhìn vẻ mặt này của cô đã làm anh mềm lòng.dღđ。l。qღđ
Anh cường điệu. “Tôi
nói thật, tôi vốn cho rằng ba ngày này sẽ rất khó khăn, có thể tức giận
với ông già nhà tôi, gây gổ với ông ấy hoặc như thế nào đó, không ngờ
những dự tính trước đó của tôi hoàn toàn không xảy ra. Tôi vốn quyết
định hoàn toàn không để ý đến ông ấy, không nhìn ông ấy, không nghĩ đến
sau đó lại nói chuyện với ông, cô biết tại sao không?”
“Không biết.” Cô cũng không muốn biết, cô rất không muốn nói chuyện với anh.
“Tôi thấy lúc cô vừa nói vừa cười với ông ấy, có chút không vui, nghĩ thầm
cô do tôi mang tới, sao lại không cùng một trận tuyến với tôi? Bởi vì cô chưa bao giờ bị ông ấy hại, dĩ nhiên chung sống hòa bình. Còn tôi thì
sao? Rốt cuộc ông ấy đã hại tôi cái gì? Ông ấy hại tôi không có tình yêu của cha, nhưng từ nhỏ mẹ đã chăm sóc tôi rất tốt, hình như tôi không có điều gì bất hạnh, có tư cách giận ông ấy chỉ có mẹ tôi, nhưng mẹ tôi
cũng không hận ông ấy, sao tôi có thể hận, hình như cũng không cần thiết thì phải? Cộng thêm việc tôi thấy sức khoẻ ông kém như vậy, cũng không
có cách nào độc ác với ông, đây là ảnh hưởng do cô mang lại, tôi cảm
thấy mình nên mời cô một bữa cơn, cảm ơn cô.” Thao thao bất tuyệt một
hồi, trọng điểm sau cùng, anh chỉ muốn tìm lý do mời cô ăn cơm.dღđ。l。qღđ
“Không cần.” Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi anh, về nhà của mình.
“Về nhà thì đã khuya lắm rồi, chúng ta ăn ở trên đường đi?” Anh khẩn thiết đề nghị, không muốn chia tay cô quá sớm.
“Tôi muốn nhanh chóng về nhà, bữa tôi có thể mua ít đồ ăn ở trạm dừng chân là được rồi.”
“Thức ăn ở trạm nghỉ rất đắt, lại khó ăn, tôi biết một nhà hàng…”
“Tôi thật sự muốn nhanh chóng về nhà.” Cô dần nổi giận. Anh có phiền không?? Hẹn một người phụ nữ mình vừa cự tuyệt ăn cơm, anh không cảm thấy lúng
túng sao? Cô chỉ nghĩ tới đã không có hứng rồi.dღđ。l。qღđ
“Thật không muốn? Cửa hàng đó có làm món cháo bạch tuộc núi cao rất ngon đó?”
“Anh…” Cô vẫn còn tức giận, lại không nhịn được bật cười, vừa giận vừa buồn
cười, không cách nào nắm bắt anh. “Anh thật sự rất phiền, nói bạch tuộc
núi cao, bạch tuộc núi cao không thấy ngán sao, thật là một lão già
ngoan cố.”
“Thật sao? Cái ngoan cố này mới xuất hiện từ một ngày
trước, mới đó mà đã biến thành lão già rồi sao? Đầu năm nay ngoan cố bỏ
cũ thay mới nhanh như vậy sao?” Anh giả bộ kinh ngạc.
Cô trừng
anh, lại phát hiện trong ánh mắt hài hước của anh ẩn chứa quan tâm, lời
cãi lại của cô nhất thời nghẹn ở cổ. Chắc anh chú ý đến sự khác thường
của cô, bởi vì bị cự tuyệt, cho nên chọc cho cô vui, anh giả biểu hiện
như thường là ám hiệu cô…đừng lúng túng, chúng ta vẫn là bạn bè… sao?
Cô còn muốn đòi hỏi cái gì chứ? Anh thể hiện phong độ khiến cô cảm thấy
khá hơn một chút, mặc dù anh cự tuyệt cô nhưng vẫn quan tâm cảm nhận của cô, anh chăm sóc cô, khiến cô ăn năn