
ế, tình cảm của cô
sẽ không thể cất cánh bay cao.
Cảm xúc mờ ám, cố chấp và sôi sục này cuối cùng đã bùng phát trong một buổi tối không yên bình.
Đó là buổi tối hôm “để mất” dự án Minh Thịnh, công nhân xảy ra “bạo động”, cô bị ăn một cái tát, bó gối ngồi ở ngoài ban công phòng bảo vệ. Tuy
lúc đó cô rất ấm ức, dấu vết ngón tay trên mặt vẫn chưa tan biến, nhưng
cô vẫn luôn miệng dặn anh tiếp theo nên làm thế nào.
“Lệ tổng,
tôi cho rằng, công việc quan trọng nhất của anh lúc này là gắn kết lòng
người, đầu tiên cần bảo đảm người của Ái Đạt không giải tán, mới có tinh thần phát triển sự nghiệp.”
“Chúng ta phải nghĩ cách để toàn thể nhân viên thấy được sự kiên trì của anh. Chúng ta có thể tổ chức vài
hoạt động CEO cổ vũ nhân viên. Một khi cần thiết, chúng ta có thể tỏ ra
cảm tính một chút, chắc chắn sẽ thu phục được lòng người…”
Anh
nhìn cô, trong lòng không ngừng trào dâng một tâm tình bén nhọn nào đó,
giống lưỡi dao cắm vào tim gan của anh. Anh bắt gặp vẻ xót xa và kiên
định trong mắt cô, bắt gặp hai bàn tay đặt trên đầu gối của cô đan vào
nhau và siết chặt, tựa như thứ ở trong bàn tay cô không phải là không
khí vô hình, mà là trái tim dần trở nên nóng bỏng của anh.
Anh
đột nhiên kéo cô lại gần, cúi đầu hôn cô. Trong ánh mắt kinh ngạc của
Lâm Thiển, anh giữ chặt người cô, nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Chỉ như vậy mới khiến cô hiểu, anh đã rung động mất rồi.
Chỉ như vậy mới khiến cô biết, tuy cô quyến rũ anh trước, nhưng một khi
người đàn ông đã xác định tâm tư, tuyệt đối không dễ dàng buông tay.
Anh sẽ để cô biết, thế nào là cảm giác nhiệt huyết sục sôi thật sự. Lần đầu tiên, Ninh Duy Khải gặp Lâm Thiển là vào một buổi tối trăng thanh gió mát.
Trong khuôn viên trường đại học, đâu đâu cũng tràn ngập mùi hoóc môn. Hôm nay là vũ hội chào mừng sinh viên mới. Sân khấu bên bờ hồ bật đèn sáng
trưng, tiếng nhạc du dương. Ninh Duy Khải tựa vào lan can bờ hồ khoảng
trăm mét, dõi theo đám đông lay động, trong lòng cảm thấy vô vị.
Đó chỉ là một hình thức giao lưu nhằm mục đích tìm kiếm đối tượng của đám con trai con gái ngốc nghếch mà thôi.
Lúc này, Ninh Duy Khải mặc bộ đồ sơ mi trắng và quần âu, dáng người cao lớn nổi bật. Anh ta có diện mạo sáng sủa, không còn vẻ quê mùa của cậu sinh viên xuất thân từ phố huyện bình thường, mà giống một công tử nhà giàu. Trong ba năm đại học, anh ta luôn cố gắng cải tạo bản thân, xóa đi
những vết tích bần hàn. Trên thực tế, anh ta đã làm rất tốt, trở thành
nhân vật nổi tiếng trong trường.
Lâm Thiển xuất hiện đúng vào
giây phút đó với dáng vẻ hết sức mâu thuẫn. Mái tóc dài đen nhánh xõa
xuống bờ vai, gương mặt trắng trẻo thanh tú, vậy mà cô đội mũ lưỡi trai, mặc áo sơ mi, hai tay bỏ vào túi quần. Tuy nhiên, hai loại khí chất này lại rất hòa hợp. Cô đi chậm rãi về phía Ninh Duy Khải, đôi mắt trong
veo như hồ nước, miệng còn lẩm bẩm: “Mọi người say hết mỗi mình tỉnh
táo… Đúng là chán thật.”
Ninh Duy Khải liền cảm thấy cô rất thú vị.
Thật ra Ninh Duy Khải chưa từng nghĩ, anh ta sẽ yêu một cô gái gia cảnh bình thường. Tất nhiên, anh ta cũng không đặt ra yêu cầu, nhất định phải tìm bạn gái xuất thân giàu có. Nhưng có một số thứ đã khắc sâu vào cốt tủy, khó lòng thay đổi. Thời gian hẹn hò với Lâm Thiển, anh ta cảm thấy cô
rất tốt, cũng rất thích cô, nhưng vẫn có chút không cam tâm.
Cũng chính bởi vì chút không cam tâm đó, chuyện tình của anh ta và Lâm Thiển chỉ duy trì mười mấy ngày rồi tan vỡ.
Trong quán bar, dưới sự cổ vũ của mọi người, anh ta giấu Lâm Thiển hôn một cô gái khác.
Đó là con gái độc nhất của chủ một doanh nghiệp tư nhân nào đó, vừa xinh
đẹp vừa bốc lửa. Vào giây phút đầu tiên nhìn thấy cô ta, trong đầu Ninh
Duy Khải vụt qua một ý nghĩ, nếu anh ta quyết tâm, chuyện theo đuổi cô
gái này hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Nhưng ý nghĩ thứ hai cũng lập tức xuất hiện: Lâm Thiển thì sao?
Hôm Lâm Thiển đề nghị chia tay, tâm trạng Ninh Duy Khải rất tệ. Trong những năm tháng trưởng thành đã được bản thân lên kế hoạch đâu vào đấy và
luôn phát triển thuận lợi, anh ta chưa bao giờ ảo não và hối hận như
thời khắc đó. Thậm chí anh ta không kịp nói với cô, thật ra ý nghĩ rõ
ràng nhất trong lòng anh ta lúc phóng túng là: Nếu đối phương là Lâm
Thiển, anh ta sẽ không để ý đến bất cứ cô gái nào khác, chỉ đối xử tốt
với một mình cô.
Vì vậy sau nụ hôn chẳng đâu vào đâu, Ninh Duy
Khải mới nhanh chóng rời khỏi quán bar. Vì sợ Lâm Thiển biết được nên
anh ta kêu mọi người giữ kín miệng.
Nhưng cuối cùng cô vẫn biết sự thật, đồng thời chia tay không một chút lưu tình.
Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ đến Lâm Thiển, Ninh Duy Khải lại gượng cười.
Ninh Duy Khải ở tuổi đôi mươi phải cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định bày tỏ
tình cảm với cô. Vậy mà cô chỉ yêu anh ta mấy ngày rồi quay người bỏ đi
một cách dứt khoát.
Sau đó, Ninh Duy Khải tự cảm thấy bản thân
tổn thương mất mấy năm. Anh ta cũng có vài mối tình, đều là con gái nhà
giàu. Tiềm thức của anh ta dường như tồn tại một cái máy lọc, tự động
lọc hết những cô gái có gia cảnh không giúp đỡ được gì cho anh ta, khôn