
p vụ ổn định, anh ta sẽ tống khứ
Trần Tranh.
Thế là Charles đổi giọng mềm mỏng: “Ben, tôi nghĩ
chắc anh cũng không ngờ, sự việc này khiến chúng ta gặp phải rắc rối lớn đến mức nào.” Anh ta nói cho Trần Tranh biết suy đoán của mình, sau đó
kết luận: “Nếu bị Lệ Trí Thành phát hiện, hắn sẽ nhân cơ hội chơi lại
chúng ta. Tới lúc đó, hình tượng doanh nghiệp của chúng ta sẽ bị giảm
sút nghiêm trọng trong lòng người tiêu dùng. Không chỉ nhãn hiệu loại
hai và loại ba của DG, thương hiệu Tư Mỹ Kỳ không thể trở mình, thậm chí cả thương hiệu Zamon cũng bị ảnh hưởng. Chúng ta sẽ chẳng còn chốn dung thân.”
Trần Tranh giật mình kinh ngạc. Sau đó, nỗi hoảng hốt và lo sợ bao trùm anh ta.
Trong đầu Trần Tranh xuất hiện một suy đoán mơ hồ. Tại sao Lệ Trí Thành lại
tung ra sản phẩm mới đúng lúc lô túi xách thông thường của anh ta vừa
rời khỏi dây chuyền sản xuất, không sớm hơn cũng không muộn hơn? Hành
động của Lệ Trí Thành khiến anh ta bị tồn kho một lượng hàng lớn, nguồn
vốn bị đứt đoạn. Nếu không phải đúng dịp DG mua cổ phần, anh ta chắc
chắn sẽ bị phá sản, thậm chí còn vào tù vì món nợ không thanh toán nổi.
Bây giờ được Charles nhắc nhở, Trần Tranh đột nhiên thông suốt vấn đề. Bằng phương thức nào đó Lệ Trí Thành đã nắm rõ mọi động thái của Tư Mỹ Kỳ.
Do đó, hắn mới chọ thời cơ chuẩn xác đến thế.
Người đàn ông này quả nhiên vô cùng thâm hiểm. Hắn nhất định sẽ bắt anh ta thân bại danh liệt, không thể trở mình.
Sự phân tích vừa rồi của Charles cũng có lý. Một khi Lệ Trí Thành có thể
nắm rõ tiến độ sản xuất của Tư Mỹ Kỳ, vậy thì nhiều khả năng hắn cũng
biết lô hàng này có vấn đề về chất lượng. Đúng như Charles dự đoán, nó
sẽ trở thành một đòn chí mạng với anh ta và DG Trung Quốc trong tương
lai.
Trần Tranh toát mồ hôi lạnh.
Bắt gặp vẻ mặt hoảng sợ
của đối phương, Charles biết lời nói của mình đã phát huy tác dụng. Anh
ta tạm thời không truy cứu trách nhiệm, mà cất giọng nghiêm nghị: “Ben,
anh hãy lập tức xử lý vụ này cho tôi.”
Trần Tranh gật đầu: “Tôi sẽ giải quyết ngay.”
Charles lộ vẻ hài lòng.
Hai người tiếp tục thương lượng. Ban đầu, Charles đề nghị thu hồi toàn bộ
sản phẩm đã bán ra, đồng thời bồi thường tổn thất cho người tiêu dùng.
Trần Tranh không tán thành, anh ta lý luận, số túi xách đó bề ngoài
không có vấn đề gì, người tiêu dùng chắc chẳng phát hiện ra. Hơn nữa, DG vừa mới thâm nhập vào thị trường Trung Quốc, việc thu hồi sản phẩm chất lượng kém sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng của công ty.
Charles cảm thấy hoang mang, bởi theo quan điểm của anh ta, sản phẩm có vấn đề
phải được thu hồi. Đây cũng là nguyên tắc nghề nghiệp mà từ xưa đến nay
anh ta luôn tuân thủ. Nhưng anh ta cũng không thể đặt cược thanh danh
của công ty.
Trần Tranh tiếp tục thuyết phục: “Charles, Trung
Quốc có câu “nhập gia tùy tục”, anh nên thích ứng với phương thức cạnh
tranh của người Trung Quốc. Anh làm ăn chân chính, người khác dùng âm
mưu quỷ kế, kẻ chịu thiệt chỉ là anh mà thôi.”
Cuối cùng, vẫn là
Trần Tranh đưa ra cách giải quyết. Bí mật bán lô túi xách có vấn đề đó
cho một doanh nghiệp nhỏ, tốt nhất là doanh nghiệp ở làng xã.
Bởi vì sản phẩm của những doanh nghiệp này không thể sánh bằng công ty lớn
như Ái Đạt hay Tư Mỹ Kỳ nên bọn họ sẽ không khắt khe về khâu chất lượng. Bọn họ không tên tuổi, thực lực yếu kém, tương lai dù xảy ra vấn đề,
cũng có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn họ. Dù đen nói thành trắng,
bọn họ cũng không có khả năng đáp trả.
Charles đập bàn khen hay,
sự việc coi như được quyết định. Trong mấy ngày tiếp theo, mỗi lần hồi
tưởng lại thủ đoạn “đê tiện” này, nội tâm anh ta vẫn có chút áy náy.
Tuy nhiên, sau một thời gian, Charles cũng dần quên vụ này. Bất chợt nhớ
tới, anh ta cảm thấy bình thường. Làm ăn ở Trung Quốc đúng là phải linh
họa mới có thể thích ứng với thị trường chưa trưởng thành nhưng vô cùng
kịch liệt và tàn khốc này.
***
Mười ngày sau, lô túi xách thông thường có vấn đề đó đã được bán đứt cho người khác.
Trần Tranh không đích thân lộ diện. Cấp dưới phụ trách vụ mua bán báo cáo:
Người mua là một nhà doanh nghiệp nông dân quê mùa, tuyên bố rất “hài
lòng” về chất lượng sản phẩm. Cấp dưới để ý thấy, sản phẩm của công ty
đối phương chỉ tiêu thụ ở thành phố cấp ba và nông thôn, tương đối an
toàn, không tạo thành ảnh hưởng đối với thị trường của Tư Mỹ Kỳ.
Sự việc nhanh chóng được giải quyết, nhưng hiện tại, Trần Tranh lại phải đối mặt ov71i bài toán khó mới.
Bởi vì căn cứ theo sự tính toán của tâm phúc, sau khi bán lỗ vốn lô hàng có vấn đề, Tư Mỹ Kỳ sẽ không thể hoàn thành mục tiêu vào cuối năm nay. Dù
mấy tháng sau này, thương hiệu Zamon giúp lượng tiêu thụ của Tư Mỹ Kỳ
tăng lên nhưng vì trước đó tổn thất quá lớn nên vẫn khó xoay chuyển tình thế.
Dựa vào bản thỏa thuận ký kết giữa hai bên, nếu hai năm
liền Tư Mỹ Kỳ không hoàn thành mục tiêu, Trần Tranh sẽ phải rời bỏ chức
vụ Tổng giám đốc.
Thực trạng này khiến Trần Tranh vô cùng ảo não. Bởi vì ai biết sang năm Charles sẽ giở trò gì để ngáng chân anh ta?
Thằng cha người nước ngoài này