
cũng biết cơ à?” Cô rút chân khỏi mặt nước, sau đó trực tiếp lau vào người anh.
Chân cô toàn là nước, thành ra áo phông và quần dài của anh cũng bị ướt một
mảng. Lệ Trí Thành không bận tâm, giơ tay túm hai chân cô. Lâm Thiển bị
anh làm cho nhồn nhột, cười nói: “Bỏ em ra đi.”
Lệ Trí Thành
nhướng mắt nhìn cô, nắm lấy bàn chân cô. Lòng bàn chân truyền đến cảm
giác ấm áp khiến Lâm Thiển mềm lòng. Dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt anh sâu thẳm, sắc mặt lộ vẻ dịu dàng, tỏa ra sức hút khó cưỡng.
Lâm
Thiển rung động trong lòng, còn anh từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi
cô. Tiếp theo anh cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên bắp chân cô.
Trái tim Lâm Thiển run rẩy, Lệ Trí Thành đã bắt đầu vừa hôn vừa khẽ cắn dọc
theo bắp chân cô. Toàn thân Lâm Thiển dội lên một cảm giác kích thích
mới mẻ, làm cô suýt nữa bật ra tiếng rên khẽ.
Khóe mắt chợt phát
hiện trên bãi cát có mấy du khách đang tiến lại gần, Lâm Thiển vội rút
chân về, hai tay ôm đầu gối, né tránh Lệ Trí Thành.
Anh chỉ yên lặng nhìn cô. Rõ ràng hai người ở bên nhau lâu như vậy, thế mà ánh mắt của anh vẫn khiến trái tim cô xao xuyến.
“Xung quanh có rất nhiều người.” Cô cất tiếng.
“Ừ.” Lệ Trí Thành chống tay xuống bãi cát, dõi mắt về phương xa, bình thản trả lời: “Nhất thời khó kiềm chế tình cảm.”
Lâm Thiển lại kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô, Lệ Trí Thành rất hiếm khi
nói những lời tình tứ trắng trợn như vậy. Bình thường, anh luôn lặng lẽ
khơi gợi, khiến cô không thể kiềm chế. Bây giờ anh lại thừa nhận bản
thân khó kiềm chế, hơn nữa còn dưới tiền đề cô chẳng làm gì cả.
Không thể không thừa nhận, cảm giác của cô bây giờ là rất sảng khoái.
“Em hiểu.” Lâm Thiển liếc anh một cái đầy kiêu ngạo: “Đàn ông đều là động
vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.” Cô còn cố tình thở dài bất lực.
Lệ Trí Thành chỉ bình thản liếc cô một cái. Lâm Thiển lập tức ngậm miệng.
Dù sao tình thế cũng mạnh hơn con người, bây giờ trời sắp tối, bọn họ sắp phải về khách sạn, sau đó…
Lâm Thiển đỏ mặt tựa vào lòng Lệ Trí Thành, cùng anh ngắm mặt sông. Lệ Trí
Thành vuốt ve cổ cô, đồng thời cất giọng trầm trầm: “Sau này anh muốn
gặp em, liệu có phải hẹn trước không đấy?”
Lâm Thiển cười tủm tỉm: “Cũng khó nói lắm, vì dù sao em cũng mới bắt đầu lập nghiệp.”
“Em hãy sắp xếp thời gian hợp lý, đừng để công việc chiếm mất thời gian riêng tư của chúng ta.” Lệ Trí Thành lên tiếng.
Lâm Thiển cười: “Được thôi, em sẽ cố gắng.”
Anh gật đầu, không nói thêm câu gì. Lâm Thiển càng nghĩ càng buồn cười.
cuối cùng cô chỉ tay vào ngực Lệ Trí Thành: “Anh cũng có ngày hôm nay,
cũng có ngày hôm nay…”
Lệ Trí Thành đương nhiên hiểu ý Lâm Thiển. Nghe giọng nói đắc ý và nũng nịu của cô, lòng anh rung động, anh nắm
ngón tay cô nói nhỏ: “Ừ, anh cam tâm tình nguyện.”
Buổi tối về khách sạn, hai người đặc biệt cuồng nhiệt. Cho tới khi kết thúc cuộc ái ân đã là nửa đêm.
Toàn thân Lâm Thiển rã rời, nằm trên giường không muốn động đậy. Do chưa
buồn ngủ cô tùy tiện cầm điều khiển, mở tivi ra xem. Ai ngờ bấm mấy kênh liền, cô đều nhìn thấy quảng cáo của Zamon.
Lâm Thiển bĩu môi,
quay sang người đàn ông bên cạnh: “Nếu không phải đã biết trước đối sách của anh, chắc giờ này em lo lắng chết đi được. Đúng là hoàng đế còn
chưa lo, thái giám đã sốt ruột, cả nghĩ vô ích.” Nói xong, cô không nhịn được cười.
Khóe mắt Lệ Trí Thành cũng ẩn hiện ý cười nhàn nhạt,
nhưng khi xem quảng cáo của DG, đôi mắt anh lập tức trở nên thâm trầm
trong giây lát.
Cảm giác của Lâm Thiển bây giờ quả thực rất khó
diễn tả. Trước đây cô đi theo anh, trải qua nhiều phong ba bão táp, tâm
trạng cũng lên lên xuống xuống, thậm chí chịu nhiều ấm ức. Mặc dù từng
có lời lẽ không hay về kế sách vô tình của anh, nhưng cũng bởi vì tâm
trạng rơi xuống đáy vực nên khi giành thắng lợi cuối cùng, niềm vui càng tăng lên gấp bội.
Còn bây giờ…
Chậc chậc… nhìn đối thủ
tiến hành từng bước theo kế hoạch của Lệ Trí Thành, trong lòng cô có cảm giác chứa đựng một bí mật to lớn nhưng không thể chia sẻ với người
khác, phải kìm nén đến mức khó chịu.
Ngoài ra, cho dù có kế sách
tiếp theo, nhưng kế sách đó liệu có hiệu quả, có nảy sinh biến cố bất
ngờ hay không là điều chẳng ai biết trước. Vì vậy, trong lòng Lâm Thiển
vẫn tương đối thấp thỏm bất an.
Lệ Trí Thành hoàn toàn ngược lại. Lâm Thiển ngoảnh đầu về phía người đàn ông bên cạnh, thần sắc anh vẫn điềm tĩnh như thường lệ.
Lâm Thiển không nhịn được, ghé mặt hôn lên má anh một cái: “Em yêu anh.”
Lệ Trí Thành nhìn cô, cất giọng trầm khàn quyến rũ: “Anh yêu em.”
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc, Lâm Thiển chợt nhớ ra một chuyện khác, hỏi anh: “Nghe nói gần đây công ty Ái Đạt cũ có mấy cổ đông nhỏ đem bán cổ phần?”
Lệ Trí Thành gật đầu: “Đúng là có mấy người.”
Lâm Thiển chớp mắt, trong kế hoạch của Lệ Trí Thành không bao gồm vụ cổ đông của Ái Đạt cũ bán cổ phần.
“Không sao đấy chứ?”
“Không sao.” Lệ Trí Thành đáp: “Chúng ta không thể kiểm soát chuyện này, cứ để thuận theo tự nhiên, không ảnh hưởng đến đại cục là được.”
Lâm Thiển ngẫm nghĩ, cảm thấy lời anh cũng có lý.
Lệ Trí Thành chỉ chi