
ải mái nhưng cô vẫn đồng ý với quyết định của anh.
Cũng không phải Lâm Thiển khó chịu với Lệ Trí Thành. Cô hiểu rõ dụng ý của
anh, thông tin công ty Ái Đạt cũ rơi vào tay DG gây chấn động toàn ngành túi xách. Tuy bây giờ Ái Đạt cũ chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ trong
nghiệp vụ của tập đoàn Ái Đạt, nhưng đối với bố con Lệ Trí Thành, dù sao đây cũng là gia sản có ý nghĩa lớn, đồng thời là một biểu tượng torng
lòng toàn thể nhân viên Ái Đạt nói chung và những nhân viên lâu năm nói
riêng.
Là “lãnh tụ” của các doanh nghiệp quốc nội trong cuộc
chiến thu mua này, bây giờ Ái Đạt lại để mất “gia sản”, thử hỏi bên
ngoài hoang mang đến mức nào?
Có nguồn tin tiết lộ, dưới sự cạnh
tranh kịch liệt của Zamon, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Ái Đạt đã dao
động bí mật ký hợp đồng với DG, sắp tới có lẽ cả tập đoàn sẽ bị đem bán. Cũng có người cho biết, nội bộ Ái Đạt chia thành hai phe, tình hình rất hỗn loạn. Đương nhiên cũng có kẻ nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, khiến dư luận càng thêm hoang mang.
Lệ Trí Thành không cho Lâm Thiển về thành phố Lâm, cũng nhằm mục đích để cô tránh nơi thị phi này.
Lâm Thiển không thoải mái bởi vì Ái Đạt bị người khác chơi một vố, cũng vì sự bất lực của bản thân.
“Là ai bán cổ phần, anh đã điều tra rõ chưa?” Cô hỏi.
“Rồi.” Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Ngoài Cố Diên Chi còn có Từ Trừng Yến và chị dâu của anh.”
***
Cùng thời điểm, Cố Diên Chi, Phó tổng giám đốc tập đoàn Ái Đạt, người được
coi là cánh tay phải của Lệ Trí Thành đang cùng đại kiện công ty đầu tư
MK và nhân viên tập đoàn DG đi thăm quan cửa hàng flagship của Zamon ở
New York.
Trước khi đi Mỹ, anh ta thông báo nghỉ phép một tháng với phòng nhân sự, đồng thời để lại đơn xin từ chức.
Vào giây phút này, Cố Diên Chi đứng giữa đám đông, bộ dạng đặc biệt nhàn nhã và thoải mái.
“Cố tiên sinh.” Một giám đốc của tập đoàn DG cười hỏi: “Anh có hài lòng về chuyến đi Mỹ lần này không?”
Cố Diên Chi tháo kính râm, nửa cười nửa không nhìn anh ta: “Rất hài lòng,
xin cảm ơn sự tiếp đoán của quý vị. Tôi nghĩ tôi đã đạt được nguyện vọng kiếm thật nhiều tiền, du ngoạn vòng quanh thế giới. Tôi sẽ bắt đầu hành trình từ nước Mỹ.”
Mọi người đều cười. Bên cạnh Cố Diên Chi là
một giám đốc người Trung Quốc, cũng vừa bay sang bên này. Anh ta hỏi:
“Cố tổng đồng ý bán cổ phần, còn rời khỏi Ái Đạt. Người trong giới đều
hết sức kinh ngạc, tôi muốn biết lý do tại sao?”
Câu hỏi mang hàm ý sâu xa.
Bởi vì vụ mua bán cổ phần là do Cố Diên Chi đàm phán với công ty đầu tư,
lãnh đạo cao cấp của DG chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng. Người giám đốc
này trong quá khứ cũng được coi là đối thủ cạnh tranh của Cố Diên Chi,
nên anh ta ít nhiều nảy sinh sự nghi ngờ. Nhưng cổ phần đúng là đã bán, DG đã kiểm soát công ty Ái Đạt cũ. Vì vậy, anh ta mới càng nghi hoặc.
Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Cố Diên Chi mỉm cười, chỉ trả lời ngắn
gọn: “Đây là lý do cá nhân, xin thứ lỗi tôi không thể tiết lộ.”
Nhưng trên đời này chẳng có bức tường nào không lọt gió. Tại sao Cố Diên Chi
rời khỏi Ái Đạt? Người của công ty đầu tư MK đương nhiên giải thích rõ
nguyên nhân với tập đoàn DG. Vài ngày sau, tin tức từ nội bộ DG dần lan
truyền ra cả ngành túi xách.
“Dùng xong rồi vứt bỏ” là thủ đoạn bất biến của những kẻ ngồi trên cao từ xưa đến nay.
Cố Diên Chi từng là nhân vật quan trọng của Ái Đạt, nhưng sau khi Lệ Trí
Thành tiếp quản công ty, anh tiến hành một loạt kế hoạch cải tổ, cơ cấu
lại, khiến cổ phần trong tay Cố Diên Chi ngày càng thu hẹp. Sau đó,
những nhân viên như Tiết Minh Đào, Lâm Thiển được trọng dụng nên địa vị
của Cố Diên Chi bị uy hiếp nghiêm trọng.
Điều này khiến anh ta vô cùng bất mãn. Vì vậy, trước cám dỗ mà DG đưa ra, anh ta đã động lòng.
Người trong ngành có ý kiến trái ngược về sự kiện này. Có người cho rằng, Cố
Diên Chi không coi trọng nghĩa khí, đâm một nhát vào lưng ông chủ của
mình. Cũng có người nhận xét, Cố Diên Chi có tài năng, tự tách ra lập
nghiệp cũng rất tốt. Anh ta chỉ chọn con đường khác chứ chẳng làm gì sai trái.
Nhưng mọi người đều biết, Cố Diên Chi đúng là “dứt tình”
và rời khỏi Ái Đạt. Anh ta và Ái Đạt không còn một chút quan hệ. Mấy
tháng sau đó, không ai biết anh ta đi đâu và làm gì, tựa như biến mất
khỏi “chốn giang hồ.”
***
Sáng sớm hôm sau khi nói chuyện với Lệ Trí Thành, Lâm Thiển bất ngờ nhận được điện thoại của người trợ lý chủ tịch Từ Dung.
“Giám đốc Lâm”. Ngữ khí của người trợ lý rất khách sáo: “Chủ tịch vừa có chỉ
thị, mời cô đến thành phố Lâm một chuyến. Chủ tịch muốn gặp cô.”
Lâm Thiển hơi ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?”
Người trợ lý im lặng trong giây lát. Tuy anh ta là người của chủ tịch nhưng
bây giờ ai mà chẳng biết Lệ tổng là người có quyền lực lớn nhất trong
công ty. Anh ta đương nhiên biết rõ CEO rất coi trọng vị hôn thê này.
Thế là anh ta hàm hồ đáp: “Sáng sớm hôm nay, một cổ đông đến thăm chủ tịch, có nhắc đến tình hình ở bên ngoài trong thời gian gần đây, cũng nhắc
đến giám đốc Lâm. Sau đó, tâm trạng của chủ tịch không được tốt lắm.”
Lâm Thiển giật mình thon thót.
Về việc có