Duck hunt
Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325200

Bình chọn: 7.00/10/520 lượt.

bình thường nhưng trông cửa hàng trang trí tinh tế

và bắt mắt. Hai bên là tủ kính chứa đầy túi xách da tinh xảo. Lâm Thiển

là người trong nghề nên chỉ liếc qua cũng biết là hàng thượng đẳng chất

lượng cao.

“Cửa hàng rộng như vậy chỉ có mình anh thôi sao?” Lâm Thiển hỏi.

“Không.” David cười: “Có năm cô nhân viên bán hàng và mười tám công nhân. Tôi chỉ phụ trách thiết kế.”

Lâm Thiển gật đầu tán thưởng: “Đẹp quá. Đây là sản phẩm xuất sắc nhất mà tôi gặp kể từ khi tới Florence.”

David phấn khởi lấy một cái túi xách từ trong tủ đưa cho cô: “Tặng cô. Cảm ơn lời khen tặng.”

Lâm Thiển vội xua tay: “Quý giá quá.”

David quay sang Lệ Trí Thành. Dù tính cách đơn thuần thoải mái nhưng anh ta khá tinh ý.

Lệ Trí Thành cười: “Không sao, em cứ nhận đi.”

Lâm Thiển đành cảm ơn và nhận túi, trong lòng vô cùng thích thú.

Mặc dù David kế thừa cửa hàng từ người cha nhưng do tính cách tự do thoải

mái, anh ta thích thì mở cửa, khi nào đi du lịch liền đóng cửa, cho công nhân nghỉ phép. Tuy nhiên, thiết kế và tay nghề của anh ta rất nổi

tiếng ở Florence. Vì vậy dù một năm chỉ làm ăn một hai tháng, anh ta vẫn có thể nuôi sống bản thân.

Nhiều công ty túi xách nổi tiếng muốn mời David và nhãn hiệu của anh ta gia nhập nhưng đều bị anh ta từ chối. Bởi vì anh ta không thích cuộc sống quá căng thẳng mệt mỏi.

Lần

này Lệ Trí Thành đến nước Ý, một mặt ký hợp đồng đại lý độc quyền với

David, hợp tác xây dựng nhà máy sản xuất, mặt khác cũng muốn mời anh ta

đi Trung Quốc chơi một chuyến, đồng thời giám sát quá trình sản xuất.

Nhắc đến đi chơi, David đương nhiên vui vẻ nhận lời.

Ba người ngồi ở quầy bar sâu trong cửa hàng. Lệ Trí Thành rút tập hợp đồng từ túi xách đưa cho David: “Anh hãy xem đi, có ý kiến gì thì tiếp tục

bổ sung.”

Nào ngờ David xua tay: “Không cần đâu. Khoản tiền anh

bao tôi đi Trung Quốc đủ để mua quyền đại lý rồi. Gia đình tôi làm ăn

tuyệt đối công bằng.”

Lâm Thiển tròn mắt nhìn anh ta.

Cuối cùng, Lệ Trí Thành và David trực tiếp ký tên vào bản hợp đồng mà anh soạn thảo.

Cho đến ngày hôm sau lên máy bay, Lâm Thiển vẫn còn buồn cười về chuyện này.

Cô tựa vào thành ghế, liếc người đàn ông bên cạnh: “Anh lợi hại thật đấy, một chuyến du lịch đổi được quyền đại lý sản phẩm.”

Lệ Trí Thành cười cười “Âu cũng là duyên phận.”

Lâm Thiển gật đầu.

Lúc này, David thò đầu qua, hỏi Lệ Trí Thành: “Lệ, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

“Tất nhiên.”

“Tại sao anh mua quyền đại lý sản phẩm của tôi?” David lên tiếng: “Đừng nói

với tôi là vì mục đích kiếm tiền. Sản phẩm của tôi tuy xuất sắc nhưng

ngoài địa bàn Florence, hầu như chẳng có người nào biết tới.”

Lệ Trí Thành im lặng vài giây mới trả lời: “Vì sự cạnh tranh.”

Anh ngẩng đầu, dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Có một thương hiệu quốc tế chuẩn

bị tiến vào đất nước chúng tôi, mua doanh nghiệp của tôi, cướp thị

trường của tôi.”

David nhún vai: “Vì vậy tôi mới nói, mở rộng là

chuyện buồn cười nhất. Nó biến đồ thủ công mỹ nghệ trở thành mặt hàng

thương mại, vừa vô vị vừa vô tình. Tôi ghét những kẻ xâm lược, tôi ủng

hộ anh.”

Lệ Trí Thành và Lâm Thiển mỉm cười. Lệ Trí Thành nói

tiếp: “Ở Trung Quốc, nhiều người tiêu dùng có quan niệm, sản phẩm nước

ngoài có chất lượng tốt hơn hàng nội địa, càng thể hiện đẳng cấp của con người hơn.”

David cắt ngang lời: “Thật hoang đường.”

Lệ

Trí Thành: “Vì vậy một nhãn hiệu nước ngoài vào thị trường Trung Quốc,

sản phẩm trong nước sẽ bị đem ra so sánh. Một khi người tiêu dùng chấp

nhận nó, hàng nội địa sẽ rơi vào tình trạng vô cùng khó khăn. Vì vậy,

chúng tôi không thể để tình hình đó xuất hiện.”

Lâm Thiển xếp mấy cái cốc trên bàn thành hàng, tiếp lời: “Lấy một ví dụ, vài năm trước

Trung Quốc có một nhãn hiệu đồ ăn nổi tiếng gọi là “Bánh nướng thịt

vụn”. Bởi vì có mùi vị rất ngon nên nó nhanh chóng thịnh hành ở nhiều

thành phố. Sau đó, các nơi xuất hiện cửa hàng tương tự, chất lượng giảm

sút. Người tiêu dùng cũng không biết làm thế nào để phân biệt cửa hàng

nào mới là chính thống, họ ăn ở cửa hàng nào cũng không đúng vị. Sau đó, bọn họ quyết định không ăn “Bánh nướng thịt vụn” nữa. Sản phẩm này ngày càng tệ, cuối cùng bị đào thải khỏi thị trường. Bây giờ, mọi người rất

hiếm khi nhìn thấy loại bánh đó.”

David hiểu ra vấn đề, há hốc

mồm: “Hai người ký hợp đồng độc quyền nhiều thương hiệu như vậy, nhằm

mục đích khiến người tiêu dùng không biết “cái bánh” nào mới là hàng

chính thống?”

Lâm Thiển gật đầu: “Đúng. Tuy nhiên, không phải

chúng tôi đánh giá chất lượng sản phẩm của anh không tốt. Sản phẩm của

anh rất tốt, chúng tôi sẽ tiêu thụ thành sản phẩm cao cấp. Người Trung

Quốc gọi chiêu này là…” Cô nhìn Lệ Trí Thành.

“Thừa nước đục thả câu.” Lệ Trí Thành từ tốn tiếp lời.

***

Tháng tư năm nay là thời điểm rất có ý nghĩa với Charles, Tổng giám đốc khu

vực Châu Á Thái Bình Dương của DG. Bởi vì bốn nhãn hiệu chủ lực của DG

chính thức tiến vào thị trường Trung Quốc.

Nhưng đối với Charles, mấy tháng sau đó cũng là khoảng thời gian u ám. Bởi vì anh ta gặp phải

tình hình tiêu thụ ảm đạm nhất kể từ khi làm việc