
cho rằng cách làm này của chúng tôi có khả thi không?”
Lâm Mạc Thần cười cười: “Tôi làm nghề đầu tư, không tiện phát biểu ý kiến về công việc kinh doanh.”
“Come on” Charles cười: “Jason, ai mà chẳng biết trước khi bước vào lĩnh vực
đầu tư, công ty của anh ta đã lên sàn chứng khoán NASDAQ[2'>, bây giờ ủy
thác cho người khác quản lý. Cho tôi ý kiến đi, được không?”
[2'> Là một sàn giao dịch chứng khoán của Mỹ. Đây là sàn giao dịch lớn nhất Mỹ hiện nay.
Đây là lần đầu tiên mọi người, gồm cả Trần Tranh nghe nói đến vụ này. Bọn họ lại nhìn Lâm Mạc Thần bằng con mắt khác.
Lâm Mạc Thần cũng không từ chối, gật đầu nói: “Tôi không hiểu rõ về ngành
này nên không thể phát biểu ý kiến cụ thể. Có điều, anh chọn nhãn hiệu
loại hai, ba là rất phù hợp với thị trường Trung Quốc, cũng đem lại lợi
nhuận lớn hơn.”
Charles sáng mắt: “Anh đã nói trúng những suy
nghĩ trong lòng tôi. Jason, tại sao anh chỉ phụ trách thu mua Tư Mỹ Kỳ
và Tân Bảo Thụy, mà không phụ trách Ái Đạt? Nếu anh tham gia, tôi tin
hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”
Lời nói vừa dứt, mọi người đều dồn ánh mắt về phía Lâm Mạc Thần. Trần Tranh cũng im lặng nhìn anh.
Ai ngờ Lâm Mạc Thần dường như phát giác ánh mắt của Trần Tranh, lập tức liếc anh ta một cái.
Trần Tranh giật mình, bởi ánh mắt của Lâm Mạc Thần như thông suốt, như coi thường, cũng giống… cảnh cáo.
Lâm Mạc Thần nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mỉm cười với Charles: “Là vấn đề
cá nhân. Hơn nữa tinh lực của tôi có hạn, để đồng nghiệp của tôi làm
càng thích hợp hơn.”
***
Lại tới buổi chiều ngày thứ Sáu. Lâm Thiển mặc bộ đồ xanh công nhân, đứng trước một dây chuyền sản xuất. Bên cạnh cô là bốn, năm thợ lành nghề, đang cho cô xem mấy loại vật
liệu.
Lâm Thiển xem đếm loại nào cũng lắc đầu.
“Không được, cái này dày quá.”
“Cái này chỉ số chống mài mòn quá thấp.”
“Vật liệu này thực sự không đẹp…”
Bốn, năm loại vật liệu đều không đạt yêu cầu, tổ trưởng công nhân có chút
bất lực: “Giám đốc Lâm, rốt cuộc cô muốn loại vật liệu như thế nào?”
Lâm Thiển nghẫm nghĩ, đáp: “Tôi muốn loại vật liệu nhẹ nhất, bền nhất, cũng đẹp nhất, phụ nữ nhìn là thích ngay.”
Tổ trưởng công nhân: “…”
Lâm Thiển phì cười: “Là tôi nói chung chung quá. Vậy đi, tôi sẽ chọn mấy
màu sắc và loại hình vật liệu, các anh thử cải tiến xem sao. Đây là tôi
nhờ các anh làm với danh nghĩa cá nhân. Tôi sẽ phát tiền thưởng riêng
cho các anh, bảo đảm khiến các anh hài lòng. Nhưng các anh nhớ giữ bí
mật giùm tôi.”
Mọi người đều cười, kêu giám đốc Lâm không cần
khách sáo, có việc gì nói một câu là được. Bọn họ đều biết, kể từ khi
Lâm Thiển tiếp quản chi nhánh công ty Minh Đức ở đại lục đến nay, phong
cách quản lý của cô dứt khoát nhưng cũng thân thiện, không bao giờ nuốt
lời. Cô tuyên bố tiền thưởng khiến bọn họ hài lòng, vậy thì nhất định sẽ là một khoản hậu hĩnh. Sự nhờ vả này lại không tốn nhiều công sức, đám
công nhân cầu còn không được ấy chứ.
Trò chuyện một lúc, Lâm Thiển mới rời nhà xưởng. Vừa đi ra ngoài, điện thoại của cô đổ chuông.
Mỗi tuần vào giờ này, đương nhiên là Lệ Trí Thành gọi tới.
Trái tim Lâm Thiển dường như đập nhanh hơn. “Anh đến thành phố A rồi à?”
Không ngờ lần này Lệ Trí Thành khiến cô thất vọng: “Anh vẫn đang ở thành phố Lâm, phải đi công tác bây giờ.”
“Vậy à?” Lâm Thiển đáp: “Hẹn gặp anh vào tuần sau.”
“Không.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên ở đầu kia điện thoại: “Em đến đây đi.”
Lâm Thiển: “Hả?”
“Anh đã đặt vé máy bay đi Bắc Kinh vào tối nay cho em rồi. Nếu bây giờ em
lập tức đi sân bay thì vẫn còn kịp đấy.” Lệ Trí Thành tỏ ra bình thản.
Nhưng Lâm Thiển không bình tĩnh nổi: “Bây giờ? Em còn chưa thu dọn hành lý.”
“Ở nhà có.” Anh trả lời ngắn gọn: “Anh đã giúp em thu dọn rồi.”
Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch. Sao cô có cảm giác cùng anh trốn nhà ra đi thế này?
“Em có đi không?” Lệ Trí Thành hỏi.
Sao có thể không đi cơ chứ?
Lúc máy bay tới thành phố Bắc Kinh, đêm đã về khuya. Lâm Thiển mặc bộ áo sơ mi trắng và váy công sở đơn giản, xách túi đi ra ngoài. Cô nhanh chóng
nhìn thấy Lệ Trí Thành ở cửa ra sân bay.
Anh đã cởi bỏ bộ comple quen thuộc, mặc đồ bình thường, hai tay đút túi quần, nhìn cô chăm chú.
Lâm Thiển đi tới: “Sao gấp gáp thế?”
Lệ Trí Thành giơ tay ôm eo cô: “Xuân tiêu khổ đoản[3'>.”
[3'> Xuân tiêu khổ đoản: đêm xuân đẹp đẽ luôn ngắn ngủi, thường hình dung thời khắc ngọt ngào của cặp vợ chồng mới cưới.
Lâm Thiển không nhịn được cười. Xem ra gần đây công việc tiến triển thuận
lợi nên tâm trạng của anh rất tốt. Vì vậy, anh mới nói câu suồng sã này.
Khách sạn nằm ở gần sân bay, Lâm Thiển hơi bất ngờ: “Sao chúng ta không ở trong thành phố.”
Lệ Trí Thành đáp: “Ngày mai chúng ta còn bay đi nơi khác.”
Nửa đêm, sau một hồi “tiểu biệt thắng tân hôn”, Lệ Trí Thành đè Lâm Thiển
dưới thân, vuốt ve tấm lưng trần của cô. Còn Lâm Thiển nằm sấp trên
giường, xem thông tin về vật liệu trên điện thoại.
Một lúc sau, cô quay đầu về phía anh, ánh mắt lấp lánh: “Chồng ơi, em có một ý tưởng.”
“Gì cơ?”
“Em muốn tự mình làm một nhãn hiệu.”
Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô. Lâm Thiể