
ỏi: “Các cô chính là nhãn hiệu con của tập đoàn David
đúng không? Tôi rất thích sản phẩm của thương hiệu đó. À… không phải
sao, thế thì thôi, tôi không mua nữa.”
Có người bỏ ra cả ngàn tệ
mua một cái túi xách DG, hớn hở mang đi làm. Kết quả đồng nghiệp nhìn
thấy, cười nói: “Tôi cũng mua một cái túi xách của Italy, bán khuyến mại ở cửa siêu thị, có hai trăm tệ thôi, trông cũng chẳng khác là bao.”
Trong cuộc họp tổng kết quý vào cuối tháng Sáu, người có tính cách hòa nhã
như Charles cũng đập bàn, chửi một câu trước mặt đám đông: “Người Trung
Quốc vô liêm sỉ.”
Cùn một thời điểm, Lâm Thiển và Lệ Trí Thành ở
trong khách sạn quen thuộc bên sông Tương. Cô tựa vào lòng anh, vừa
thưởng thức quảng cáo của mình, vừa tự nhủ: mình đúng là vô liêm sỉ.
Lâm Thiển liếc người đàn ông bên cạnh một cái, tất cả đều do anh dạy hư.
***
Trong cục diện hỗn loạn đó, người nắm rõ tình hình nhất, ngoài Lệ Trí Thành và Lâm Thiển còn có Ninh Duy Khải.
Một buổi chiều nắng vàng rực rỡ, anh ta đứng trước bức tường kính, ngắm nhìn thành phố yên ả ngoài cửa sổ, trầm tư suy nghĩ.
Lúc bắt tay với Lệ Trí Thành, vị “tướng soái” trẻ tuổi này nói: “Tôi sẽ
chịu trách nhiệm dựng lên bức tường ngăn chặn hàng ngoại trong lòng
người tiêu dùng.”
Cụ thể thế nào, Lệ Trí Thành không nói rõ, Ninh Duy Khải cũng không hỏi. Bởi vì lòng tin của hai bên có hạn, anh ta sẽ
không yêu cầu Lệ Trí Thành tiết lộ với mình kế hoạch liên quan đến sự
sống còn của doanh nghiệp và bản thân đối phương.
Bây giờ hồi tưởng lại, Ninh Duy Khải càng nghĩ càng thấy thú vị.
Không phải sao? Lệ Trí Thành nói “ngăn hàng ngoại” chứ không phải “ngăn DG”.
Bây giờ Lệ Trí Thành tạo ra sự hỗn loạn trên thị trường, mọi sản phẩm
nước ngoài quả nhiên bị chặn ở bên ngoài tư tưởng của người tiêu dùng.
Để hạ bệ một thương hiệu, Lệ Trí Thành đã xử lý tất cả.
Nghĩ đến đây, Ninh Duy Khải có chút khó chịu. Bởi vì anh ta phát hiện, ý
tưởng cạnh tranh trời ơi đất hỡi này không phải là sở trường của anh ta. Nếu ở cương vị người phụ trách của DG, chỉ e anh ta cũng không nghĩ ra
thủ đoạn này.
Ninh Duy Khải cầm ly cà phê, uống một ngụm. Trong
tương lai, Lệ Trí Thành vẫn là đối thủ rất mạnh của anh ta. Hay là anh
ta nên kết thành đồng minh với Lệ Trí Thành, nước sông không phạm nước
giếng thì hơn?
Ninh Duy Khải đang chìm trong suy tư, bên ngoài chợt có người gõ cửa. Là tiếng gõ đều đều mạnh mẽ, tiết tấu riêng của Lydia.
Ninh Duy Khải quay người, đặt tách cà phê xuống bàn: “Vào đi.”
Kể từ hôm Lydia xông vào đúng lúc Chúc Hàm Dư có mặt, Ninh Duy Khải đã ra
lệnh cấm cô thư ký thực tập này không được tự tiện vào phòng làm việc
của anh ta.
Lydia đẩy cửa đi vào. Cô mặc bộ áo vest và váy ngắn
màu xanh nhạt, đi giày bốt cao gót. Gương mặt mộc không son phấn khiến
cô giống em gái nhà hàng xóm.
Mặc dù trong mối quen hệ với Lydia, Ninh Duy Khải giữ thái độ mờ ám không rõ ràng từ đầu đến cuối, nhưng
anh ta không thể không thừa nhận, khi dáng vẻ tràn đầy sức sống của
Lydia xuất hiện trong căn phòng, tầm nhìn dường như cũng sáng rực.
Cô chớp chớp mắt, miệng cười tủm tỉm: “Này, đã hết giờ làm việc rồi?”
Ninh Duy Khải cũng mỉm cười: “Sao thế? Vị tiểu thư này có cần gì sai khiến ông chủ của em?”
Trước câu trêu chọc của Ninh Duy Khải, Lydia hừ một tiếng: “Là em muốn giúp
anh thư giãn tinh thần, giảm bớt áp lực. Tối nay em có người bạn mở
triển lãm tranh ở đường Mân Ngoại, anh có muốn đi xem không? Nhưng em
nói trước, bạn em rất nghèo, bữa tối chỉ có thể mời hai chúng ta mỳ
sợi.”
Ninh Duy Khải hơi mím môi, lặng lẽ nhìn Lydia.
Nhiều lúc, anh ta thật sự không hiểu cô gái này. Rõ ràng tốt nghiệp loại ưu
của trường danh tiếng nhưng cô lại thích lân la ở các quán bar đường
phố. Rõ ràng vô tâm vô tư nhưng có lúc cô thông minh thấu đáo đến mức
khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác.
Ví dụ lúc mới quen nhau ở quán bar, giữa bao nhiêu người như vậy, cô gái này vẫn nhận ra sự cô đơn lạc lõng của anh ta.
Ví dụ thời gian này, ngành túi xách long trời lở đất, bề ngoài có vẻ chẳng liên quan gì đến anh ta. Vậy mà cô vẫn nhìn ra, anh ta cần “giảm bớt áp lực.”
Ninh Duy Khải nhanh chóng liên tưởng đến buổi tối hôm qua ở nhà mình, điều Chúc Hàm Dư quan tâm là, cô làm hai loại bánh ga tô,
loại nào thích hợp với khẩu vị của anh ta hơn.
Ninh Duy Khải nhướng mắt nhìn Lydia. Khi bốn mắt chạm nhau, bên trong nổi cơn sóng ngầm mà chỉ hai người mới hiểu.
“Tối nay tôi không đi được.” Anh ta nói: “Hàm Dư đã chuẩn bị bữa tối.”
Lydia lặng thinh.
Ánh mắt của cô khiến Ninh Duy Khải bỗng có chút không dễ chịu. Ánh mắt đó rất bình tĩnh, tựa hồ không một chút biểu cảm.
Sau đó, cô nhún vai bất cần: “Được thôi, vậy em đi một mình.”
Lúc ra về, Ninh Duy Khải đã lái xe khỏi bãi đỗ của công ty đi một đoạn, nhưng anh ta đột nhiên quay đầu.
Xe ô tô đỗ lại bên lề đường phía xa xa, Ninh Duy Khải dõi mắt về trạm xe
buýt ở gần cổng công ty. Lydia nhanh chóng đi ra ngoài, cô đã thay bộ
váy công sở, mặc áo khoác màu hồng, trông rất trẻ trung và nhanh nhẹn.
Xe buýt tới nơi, Lydia vội vàng theo dòng ngư