Duck hunt
Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325185

Bình chọn: 9.5.00/10/518 lượt.

a vào thành ghế phía sau: “Anh tiện tay lấy thôi.”

Xì, ai tin chứ, tiện tay mà thu thập đủ loại màu sắc.

Lúc xuống dưới nhà, Lâm Thiển chợt có một ý nghĩ: con người Lệ Trí Thành

trông có vẻ thâm sâu, chín chắn, già dặn, nhưng ở trên giường cũng rất

thích tình thú… Nghĩ đến đây, mặt cô hơi nóng ran. Được rồi, sau này cô

sẽ chiều anh.

Lúc này, Lệ Trí Thành đang đứng dưới mái hiên gọi

điện thoại: “Ok, see you later[2'>”. Anh cúp máy, ngoảnh đầu nói với Lâm

Thiển: “Xe của bên đó sắp đến đón chúng ta rồi.”

[2'> Được, lát nữa gặp.

Lâm Thiển gật đầu. Cô đột nhiên có phản ứng, mở to mắt nhìn anh: “Anh biết nói tiếng Anh?”

Cô có nghe nhầm không đấy? Tiếng Anh của anh rất lưu loát, chẳng thua kém cô là bao.

Lệ Trí Thành bỏ hai tay vào túi áo, thản nhiên đáp: “Anh tự học.”

Hừ, lần trước đi Mỹ ai kêu mình không biết tiếng Anh? Hai năm nay chưa bao

giờ thấy anh động đến sách tiếng Anh bao giờ, còn nói tự học?

Lại “giả heo ăn thịt hổ”. Quả nhiên lúc đó anh dùng mọi chiêu để theo đuổi cô.

Lâm Thiển trừng mắt với Lệ Trí Thành, anh mỉm cười ôm cô lên xe.

Trên thực tế, Lệ Trí Thành nói tiếng Anh rất giỏi. Hai ngày tiếp theo, anh

trực tiếp đàm phán với hai công ty sản xuất đồ da và túi xách thông

thường mà không cần Lâm Thiển làm phiên dịch. Cũng chẳng cần nhờ đến sự

giúp đỡ của cô, anh đã ký thành công hợp đồng độc quyền với hai công ty

này ở khu vực châu Á.

Cả hai công ty đều là doanh nghiệp địa

phương, quy mô không lớn. Một công ty chưa từng bán sản phẩm ra ngoài

biên giới Italy, một công ty chỉ phát triển ở miền Nam nước Ý. Vì vậy,

khi Lệ Trí Thành đến bàn chuyện hợp tác, bọn họ hết sức vui mừng, chi

phí đại lý cũng không cao. Lệ Trí Thành ký hợp đồng độc quyền trong năm

năm, đồng thời ký hai đơn đặt hàng có thể nói rất lớn đối với bọn họ.

Lúc rời khỏi tòa nhà văn phòng của đối phương đã là tầm chạng vạng tối. Thị trấn nhỏ đèn đóm sáng rực, con đường dài ở phía trước là phố thương

mại, tập trung những nhãn hiệu nổi tiếng toàn cầu.

Lâm Thiển

khoác tay Lệ Trí Thành, liếc qua túi tài liệu màu đen của anh, có chút

đắc ý: “Chúng ta cũng giàu quá đi, đến tận châu Âu đặt hàng.”

Lệ Trí Thành mỉm cười, dõi mắt về phía trước: “Một ngày nào đó, Ái Đạt cũng sẽ có cửa hàng ở nơi này.”

Lệ Trí Thành rất hiếm khi thổ lộ suy nghĩ trong lòng, Lâm Thiển cũng cảm

thấy sôi sục nhiệt huyết. Cô chỉ tay về dãy cửa hàng xa xỉ: “Trong tương lai nhãn hiệu của em cũng mở ở đây, ngay bên cạnh cửa hàng của anh.”

Lệ Trí Thành đột nhiên dừng bước, kéo Lâm Thiển vào lòng, cúi đầu hôn cô.

Ở nơi đất khách quê người, xung quanh đều là người xa lạ không cùng màu

da, anh đứng giữa phố ôm hôn cô, trong làn mưa bụi lất phất, không bị

một ai làm phiền.

Bữa tối được giải quyết tại một quán ăn nhỏ

trên phố. Chỉ là món bít tết và rượu vang đơn giản nhưng mùi vị rất

ngon. Lâm Thiển uống đến mức đầu óc hơi tây tây, cô rút bản hợp đồng vừa xem vừa hỏi: “Anh đã ký được với mấy công ty rồi?”

“Cộng thêm quyền đại lý do mấy doanh nghiệp trong nước chuyển nhượng, tất cả có năm công ty.” Lệ Trí Thành đáp.

Lâm Thiển xem kỹ tư liệu về năm công ty này. Có công ty lớn của Đức doanh

số hàng trăm triệu Euro, cũng có doanh nghiệp địa phương nhỏ như ở

Florence vừa rồi. có doanh nghiệp chuyên đồ da, cũng có công ty chuyên

sản xuất túi xách thông thường. Mức giá của những công ty này thuộc loại tầm tầm bậc trung, cũng có sản phẩm rất rẻ. Tuy nhiên, chất lượng không đến nỗi quá tệ.

Các doanh nghiệp này đều có một đặc điểm chung: bọn họ đều có lịch sử lâu đời, ít nhất năm mươi đến một trăm năm.

Điểm này tương tự tập đoàn DG, Lâm Thiển nghĩ thầm.

Ăn xong, Lệ Trí Thành cầm tay cô: “Chúng ta đi thương lượng với công ty cuối cùng.”

Lâm Thiển có chút bất ngờ: “Muộn như vậy sao?”

Cuộc sống về đêm của thị trấn nhỏ đã bắt đầu, các quán bar và hộp đêm trong

ngõ sáng rực. Những nghệ sĩ đường phố đội mũ lưỡi trai, đứng tựa vào bờ

tường thổi kèn saxophone.

Lệ Trí Thành dẫn Lâm Thiển đi bộ vòng

vèo, tới khu dân cư. Anh dừng lại trước một cánh cửa nhỏ, ngoài cửa còn

treo đèn lồng Trung Quốc.

Một người đàn ông tóc vàng trẻ tuổi

xuất hiện sau cánh cửa. Nhìn thấy Lệ Trí Thành, anh ta nhiệt tình đi tới nghênh đón: “Hi! Lệ!”

Lệ Trí Thành mỉm cười: “Hi! David!”

Lâm Thiển đứng bên cạnh, hơi ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông ôm nhau.

Lệ Trí Thành chơi với người nước ngoài từ bao giờ, sao cô không biết nhỉ?

Hai người đàn ông chào hỏi một hai câu rồi đồng thời quay sang Lâm Thiển.

“Đây là Lâm, vợ chưa cưới của tôi.” Lệ Trí Thành giới thiệu.

David tỏ ra nhiệt tình: “Xin chào cô gái xinh đẹp, tôi là David, rất vui được gặp cô.”

Ba người bước vào một cửa hàng nhỏ. Sau vài câu trò chuyện, Lâm Thiển mới

biết, Lệ Trí Thành tình cờ quen David khi đi khắp châu Âu tìm vật liệu

thích hợp cho “cây cung dài”. Hai người hợp cạ nên trở thành bạn bè.

Lần này Lệ Trí Thành đến Ý là để ký hợp đồng đại lý đặc quyền sản phẩm đồ da thủ công gia truyền của nhà anh ta.

Vào bên trong, Lâm Thiển mới biết diện tích cửa hàng rất lớn, hẹp nhưng

sâu. Bên ngoài trông