
ột lời từ biệt kiên quyết hơn
cả lần rời xa Bắc Kinh, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được được cơn thịnh nộ
của Trần Hoa sau khi tỉnh giấc. Nhưng cô không có cách nào để ở bên anh, mọi
thứ trải qua trước đây tựa như một khoảng cách vô hình ngăn cách họ.
"Nhâm Nhiễm, Kỳ Gia Tuấn đã mất rồi".
Giọng Trần Hoa lại một lần nữa vang lên bên tai cô,
bình tĩnh, khách quan, giống như trình bày một sự thật như lúc bình thường,
không mang theo sắc thái tình cảm nào.
Đương nhiên, không cần lời nhắc nhở của anh, cô cũng
biết rất rõ, Kỳ Gia Tuấn đã chết.
Cô không gọi điện thoại cho nhà họ Kỳ để hỏi chuyện
hậu sự của Kỳ Gia Tuấn, thỉnh thoảng ba cô có nhắc đến anh, cô lập tức lảng
ngay sang chủ đề khác, cô không nói nhiều về anh với bác sĩ Bạch Thụy Lễ, thậm
chí cô còn không gặp Kỳ Gia Ngọc - chị gái anh.
Tư thái chim đà điểu tuyệt vọng này chỉ là vì không
thể chấp nhận được việc phải đối mặt với cái chết một lần nữa. Tuy nhiên, người
duy nhất không cho phép cô có bất kỳ sự né tránh nào là Trần Hoa.
Lúc này đây, vẫn còn vấn đề không cho phép cô né tránh
đang chờ cô.
Cô lê bước ra khỏi nhà tắm, lấy quần áo ngủ ra mặc
vào, sau đó lại vớ lấy chiếc ba lô trên đầu giường, lấy ra hộp thuốc vừa mua
ban nãy. Dĩ nhiên đó không phải là thuốc cảm, mà là viên tránh thai khẩn cấp.
Hơn một tiếng đồng hồ trước, tại khách sạn đó, Trần
Hoa không áp dụng biện pháp tránh thai nào.
Cô không nhớ rõ quá trình, không biết rốt cục là cô tỏ
ra chống cự, vâng theo hay có phần hưởng ứng, nhưng những điều này không làm
cho cô phải suy nghĩ. Nụ hôn của anh giống như một dấu vết đánh dấu trên cơ thể
cô. Trong hơi thở của cô dường như vẫn chứa đầy hơi thở đàn ông mang tính chiếm
đoạt của anh. Gần như cô vẫn có thể cảm nhận được sự va chạm đó, sức mạnh đó,
dường như có một dòng điện liên tiếp chạy qua, cảm giác lạnh giá khiến cô run
rẩy. Cô bóc hộp thuốc ra, phát hiện ra rằng tay mình đang run lên. Cô cố gắng
trấn tính, lấy tờ giấy hướng dẫn ra, bên trên tờ giấy mỏng chi chít các chữ ghi
thành phần phức tạp của thuốc, công thức thuốc, nhìn không hề giống những chữ
Hán mà cô quen thuộc, gần như không thể tổ hợp ra được hàm nghĩa cụ thể.
Ánh mắt của cô dịch chuyển xuống phần hướng dẫn sử
dụng "uống lần thứ nhất trong vòng 72 giờ đồng hồ", cô nghĩ, cô vẫn
còn nhiều thời gian, tuy nhiên ý nghĩ này không an ủi được cô điều gì.
Lúc này đây một cơn gió nhẹ làm bay rèm cửa, đem lại
hương thơm đặc biệt của cây long não rất quen thuộc với cô.
Cô tưởng rằng, theo hành trình đã lên kế hoạch của cô,
cô sẽ đi qua khu vực này, vượt qua tình lân cận mà cô đã từng sống mấy năm
nhưng không có ý định dừng chân lại, quay về quê cũ của mình, đứng trong ngôi
nhà nằm ở thành phố Z mới ngửi được mùi thơm đã gắn bó với mình trong những năm
tháng thơ ấu.
Nhâm Nhiễm đặt hộp thuốc xuống, bước đến mở cửa kính
ra, một làn gió lạnh phả vào mặt, cô bước ra sân trời, lúc này mới phát hiện ra
rằng, hóa ra hai phòng liền nhau có chung một sân trời, chỗ sát lan can có đặt
một chiếc ô và hai chiếc ghế mây, phía không xa là một hồ nước không biết đâu
là bờ - hoặc theo sự định nghĩa chính xác của Điền Quân Bồi thì đó là một đập
chứa nước, chỉ có điều Nhâm Nhiễm không biết hai cái này có gì khác nhau, đưa
mắt nhìn ra xa, nửa vầng trăng đang treo lơ lửng trên bầu trời màu xanh thẫm,
ánh ữăng bàng bạc hắt xuống, hòa vào mặt nước, sóng nước lăn tăn trong gió.
Phong cảnh bình yên trước mắt đó đã an ủi cô, mấy
tiếng qua, trái tìm cô đập không theo quy luật nào, cuối cùng đã dần dần trở
lại bình thường, bình tính trở lại.
Cô không hề cảm thấy buồn ngủ, quay về phòng khoác
thêm chiếc áo thể thao rồi lại bước ra ngồi xuống, bắt đầu nghĩ về các vấn đề
thực tế.
Cửa kính của phòng bên cạnh đột nhiên bật mở, Điền
Quân Bồi cầm điện thoại di động, vừa nói chuyện qua điện thoại vừa từ trong
phòng bước ra.
Cú điện thoại mà anh đang nghe là của Trịnh Duyệt
Duyệt - cô người yêu cũ của anh, hai người đã chia tay nhau một thời gian, đêm
nay cô lại một lần nữa gọi điện thoại đến trong trạng thái đã ngà ngà say, lúc
khóc lúc cười, lúc lại làm nũng, anh không biết phải đối phó thế nào, trong
lòng ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu, lúc đầu định ra ngoài hóng mát cho bình
tính trở lại, không ngờ Nhâm Nhiễm đã ngồi trên sân trời.
Nhâm Nhiễm không ngoái đầu lại, anh cũng ngại quay trở
vào, bèn bước đến đầu bên kia sân trời, tiếp tục nói chuyện. Anh nói rất khẽ,
nhưng khu vực này nằm rất xa trung tâm thành phố ồn áo, thực sự là quá yên
tĩnh, thậm chí giọng nói của Trịnh Duyệt Duyệt như được phóng đại lên, nghe rất
rõ. Anh vội vàng nói: "Em xem bây giờ là mấy giờ rồi, ngày mai anh còn
phải làm việc, em cũng phải đi làm. Đừng giở trò nữa, mau quay về ngủ đi, anh
cúp máy đây". Không đợi Trịnh Duyệt Duyệt nói gì thêm, anh liền kết thúc
cuộc nói chuyện.
Đầu bên kia Nhâm Nhiễm vẫn không nhúc nhích, anh bước
đến, ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh cô, "Xin lỗi, một người bạn gọi đến
cho anh, cô ấy hơi quá chén thì phải".
Trong lòng Nhâm Nhiễm chồng chất