Thời Gian Trôi Mãi

Thời Gian Trôi Mãi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323263

Bình chọn: 7.5.00/10/326 lượt.

ỳ Gia Tuấn bế cậu con trai chưa đầy một tuổi Kỳ Bá

Ngạn, cùng cô đi dạo trên hành lang dọc bờ sông Yarra.

Sạp hàng bên kia bán đủ các món đồ thủ công mỹ nghệ,

vừa nhìn cô đã thấy thích con rối này, Kỳ Gia Tuấn mua hai con, một con cho cô,

con còn lại buộc lên chiếc xe đẩy của Kỳ Bá Ngạn.

Cô mang về nước, sau khi mua xe, liền treo con rối này

lên gương chiếu hậu.

Sau khi bị đâm xe, cô đã tỉnh táo hơn đôi chút, đồ vật

đầu tiên hiện lên trước mắt là con rối này, nó cứ lắc lư ngay trên đầu cô, chỉ

cách vài xentimet. Vì cách quá gần nên cô phải điều chỉnh tầm nhìn mới nhìn rõ

được.

“Cậu ấy bị trúng hai phát đạn, đều là hai phát chí

mạng, không cứu được, đã...”

Cảu nói này giống như một tia chớp, lại một lần nữa

hiện lên trong đầu cô, sáng rực, rõ nét, không tránh được chữ nào. Không có ảo

giác được may mắn thoát nạn nào, không để lại cho cô chút dư địa nào để tự lừa

dối mình. Kỳ Gia Tuấn - chàng trai đã lớn lên cùng cô đó, khôi ngô tuấn tú, có

lúc hơi ữầm tư, một lòng yêu cô đó đã qua đời tại Melbourne - nơi họ đã cùng

sống ba năm.

Tối hôm trước khi đi Thiên Tân, cô đang ở nhà đọc

sách, đột nhiên nhận được tin nhắn của Kỳ Gia Tuấn gửi đến, bảo cô lên mạng, cô

bật máy tính lên vào mạng, phát hiện thấy đầu bên kia Kỳ Gia Tuấn bật webcam,

quay cảnh anh và anh bạn đồng nghiệp Tiêu Cương cùng bảy tám người khác tụ tập

ăn uống với nhau ở nhà. Tiêu Cương là bạn học cùng Kỳ Gia Ngọc - chị gái Kỳ Gia

Tuấn, trong thời gian Kỳ Gia Tuấn và Nhâm Nhiễm du học ở Melbourne, Tiêu Cương

ở cùng phòng với họ, hiện nay Kỳ Gia Tuấn lại làm việc cho công ty IT của Tiêu

Cương, từ trước đến nay mấy người khá thân nhau.

Tiêu Cương bước đến lên tiếng chào cô trước:

"Người đẹp, chúc mừng sinh nhật anh đi".

“Chúc mừng sinh nhật, anh Tiêu, xin lỗi vì em đã không

chuẩn bị quà cho anh”

“Không cần, lát nữa hát bài Happy Birthday to you với

anh là được rồi. Hôm nay anh mày bốc thật, mấy chiếc máy tính tường thuật trực

tiếp cho người nhà, bạn bè trong nước xem, già đi một tuổi cũng thấy

đáng".

Tiêu Cương liền chuyển webcam ra góc khác, đúng là bên

cạnh thấy lố nhố có hai chiếc máy bàn, ba chiếc laptop, cô đã nhìn thấy Kỳ Gia

Ngọc trên chiếc máy tính khác, ngồi bên cạnh chị là Kỳ Bác Ngạn - con trai của

Kỳ Gia Tuấn đang hào hứng chào ba cậu. Kỳ Bác Ngạn đã hơn bốn tuổi, vô cùng

lanh lợi, đáng yêu, Kỳ Gia Ngọc nhắc cậu, cậu liền cất tiếng chào: "Cháu

chào cô Nhiễm ạ", sau đó chớp chớp mắt Tiêu Cương - người đã trêu cậu từ

nãy đến giờ, xem ra đã không còn nhớ Nhâm Nhiễm - người gần gũi nhất với cậu

trong thời nhũ nhi nữa.

“Ai nghĩ ra ý tưởng này vậy? Giàu tính sáng tạo

quá".

"Ý tưởng này là do Gia Tuấn nghĩ ra đấy".

Chỉ xem một lát, Nhâm Nhiễm đã bật cười. Đầu bên kia

mọi người đang vui vẻ nướng bánh, nấu ăn, làm sủi cảo, bạn bè Tiêu Cương ở

trong nước còn hát hò, biểu diễn. Những âm thanh hỗn độn được truyền qua mạng:

chỉ ra món ăn nào đó nấu không đúng kiểu, một người nào đó hát thêm một bài,

câu chuyện cười nào đó kể nhạt nhẽo quá.

Kỳ Gia Ngọc lên tiếng chào họ, nói phải đưa Kỳ Bác

Ngạn về chỗ mẹ cậu, bữa tiệc sinh nhật của Tiêu Cương kết thúc trong bầu không

khí vô cùng vui vẻ. Sau khi mọi người ra về, Nhâm Nhiễm tiếp tục chat với Kỳ

Gia Tuấn.

Cô nói về kỳ thi cô đang ôn thi, nói về kế hoạch khích

lệ nhân viên mà ngân hàng mới đưa ra; Anh nói về công việc của anh, về thời

tiết hơi bất thường, nhà hát Opera Sydney sắp có một chương trình biểu diễn của

một ca sĩ trong nước, anh và Tiêu Cương đang có ý định mua vé đi xem... nhưng

không nhắc gì đến chuyện anh sẽ đi Melbourne.

Dĩ nhiên là anh sợ cô lo.

Không ngờ đó là cuộc nói chuyện cuối cùng giữa họ.

Tháng Tư, ở bán cầu bên kia là đầu thu, còn Bắc Kinh

đã bước sang mùa xuân. Họ đã vĩnh biệt nhau, trong cùng một thời điểm, tại hai

mùa khác nhau.

Bàn tay Nhâm Nhiễm nắm chặt, con rối nhỏ trong lòng

bàn tay cô gãy cạch một tiếng, cô hoàn toàn không biết gì. Trần Hoa đành phải

gỡ ngón tay cô, mới lấy ra được những mảnh vụn lẫn với máu.

Bác sĩ xử lý vết thương cho cô, từ đầu đến cuối, cô

không nói câu nào, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Cô cố gắng hồi tưởng lại những câu nói mà Kỳ Gia Tuấn

đã nói với cô, nhưng chỉ cảm thấy mọi âm thanh đều mơ hồ bất định, bác sĩ đứng

bên cạnh hỏi han tình hình, ba đang nói chuyện với cô, nhưng dòng suy nghĩ của

cô đã dần dần tản mạn, không thể sắp xếp những câu nói của họ thành những ý

nghĩa rõ ràng, và dĩ nhiên lại càng không thể có sức để đưa ra câu trả lời.

Nhâm Nhiễm nằm viện hơn một tháng.

Thời gian đầu, các vết thương đầy mình khiến cô không

cần phải chuyên tâm đối mặt với nỗi đau trong đáy lòng. Nhưng cho dù là vết

thương phức tạp đến đâu, chỉ cần không phải là vết thương chí mạng, cũng vẫn sẽ

có ngày khỏi hẳn.

Sức khỏe của cô mỗi ngày một bình phục, nhưng cô lại

không chịu nghe theo lời khuyên của bác sĩ xuống giường luyện tập, suốt ngày

nằm lì trên giường.

Về cơ bản cô không nói chuyện với ai, kể cả là ba cô.

Sau khi vết thương của cô đã ổn định, ông Nhâm Thế Yến

đề ngh


XtGem Forum catalog