XtGem Forum catalog
Thời Gian Hoa Nở

Thời Gian Hoa Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323871

Bình chọn: 9.5.00/10/387 lượt.

Em không biết, tự nhiên lúc nãy mò thấy trong túi áo,

anh ăn không?”

“Không ăn!”

“Ăn đi mà, ngọt lắm.”

“Em ngậm miệng lại cho anh, Chu Tiểu Viên! Chờ đấy,

xem ngày mai anh xử lý em thế nào, đã say rượu rồi lại còn lằng nhằng với tên

khác, giờ lại còn ăn táo trên cổ anh nữa!”

“Nhưng mà táo ngọt lắm, anh ăn

một miếng đi.” Cô vẫn y như hồi nhỏ, giơ quả táo ra trước mặt anh một cách rất

sỗ sàng, rồi đưa hết từ trái lại đưa qua phải, lúc lắc trên lưng anh. Anh chỉ

biết trả lời: “Được rồi, được rồi, anh ăn, em đừng có lắc nữa!”

Một người lớn thế này, giữa mùa đông ôm người khác

chặt như buộc bánh chưng, trọng lượng cũng không hề nhẹ, sao mà có thể giữ cho

cô ấy không lắc được chứ? Nghe tiếng anh cắn một miếng, cô mới hài lòng buông

tay ra, tiếp tục ăn một mình.

Một lúc sau, chẳng có động tĩnh gì trên lưng nữa, xem

ra cô nàng ăn hết táo rồi. Mặc dù bây giờ cô mê mệt chẳng biết gì, chắc là cũng

chẳng hỏi han được gì, nhưng anh vẫn không kiềm chế nổi, hỏi: “Viên Viên, hôm

nay em đã hẹn trước với cái tên Lý Phổ đó đấy à?”

Trên lưng vẫn im lìm, anh vừa có chút ghen tuông, có

vừa chút ngại ngùng. Không nói năng gì chẳng lẽ coi như là thừa nhận? Anh cũng

im lặng, hàng ngàn hàng vạn cảm giác rối bời trong lòng mà không thể nói ra.

Đến gần chiếc xe, anh đặt cô xuống, quay đầu nhìn lại mới phát hiện, hoá ra cô

vừa ngậm hạt táo vừa ngủ.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên xe, dùng tay móc hạt táo

trong miệng cô ra, vứt đi. Hình như cô cũng cảm nhận được, chép chép miệng vài

cái, rồi lọ mọ tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất và chìm sâu vào giấc ngủ.

Anh nhìn thấy cảnh đó, bất chợt bật cười, dịu dàng hôn nhẹ lên đôi môi cô đang

chu ra, trên đó vẫn còn chút mùi vị của quả táo.

“Uống nước!” Cô đập xuống giường, chẳng nể nang gì,

hét lên. “Uống nước! Hu...”

“Được rồi, chờ một lúc, đừng gào nữa!” Thang Hi Hàn

nói xong cũng ngẩn ra, còn cô ngồi trên giường nôn thốc nôn tháo.

Một mùi chua bốc lên.

Cô vợ nhỏ của anh ngồi giữa một đống sản phẩm, dùng

đôi mắt lờ đờ nhìn về phía anh.

Thang Hi Hàn tức giận nói: “Lần sau mà em còn dám uống

rượu nữa thì đừng có trách anh!”

Lúc này Tiểu Viên như cũng biết điều, ngoan ngoãn gật

gật đầu.

“Đừng có nôn nữa, còn nôn nữa là anh đánh cho đấy.”

Thang Hi Hàn vừa dọn dẹp đống sản phẩm vừa nói.

Tiểu Viên lại ngoan ngoãn gật đầu một cách đáng thương,

một giọt lệ tràn ra nơi khoé mắt.

Thang Hi Hàn thở dài một tiếng, mất sạch dũng khí.

“Được rồi, được rồi, ngoan nào, không mắng em nữa. Lần

sau phải nhe lời, biết chưa?”

Cô sung sướng ngã vào vòng tay anh. Lợi dụng lúc đầu

gục xuống, cô tựa vào người anh lau sạch khoé miệng.

Họ cứ ngồi như vậy đến mãi nửa đêm.

Cô ngủ cực kỳ không yên, Thang Hi Hàn chỉ còn cách

ngồi bên cạnh cô.

Lại đòi uống nước! Thang Hi Hàn đỡ cô dậy, đưa chiếc

cốc qua, cho cô uống được một ngụm.

Cô no nê nằm vật xuống, lẩm bẩm một câu: “Thang Hi Hàn

là một tên tồi.”

Sặc! Anh không uống nước mà cũng bị mắc nghẹn. Cái cô

Chu Tiểu Viên này!

“Thế ai thì tốt đẹp hả? Lý Phổ à? Em mới quen anh ta

chưa được bao lâu. Đồ ngốc!”

“Lý Phổ? Lý Phổ... anh ta đang cưa cẩm em, còn tặng

hoa, được một thời gian rồi...” Cô lẩm bẩm một cách vô thức.

“Còn thế nữa?” Thang Hi Hàn khổ sở phục vụ suốt một

đêm, chẳng được cảm ơn câu nào, lại còn bị nói là tên tồi, tình địch thì tự

nhiên ở đâu chui ra, đúng là điên hết chỗ nói!

Sau khi đánh mất “quả lựu đạn”, Chu Tiểu Viện chìm vào

giấc ngủ ngon lành. Còn lại Thang Hi Hàn cứ nhìn khuôn mặt cô, rồi nghiến răng

nghiến lợi, lòng dạ rối bời.

Mẹ Tiểu Viện bị say xe nặng, nên trước giờ rất ít khi

ra ngoài. Nhưng một buổi sớm nọ, bà đã chuẩn bị đầy đủ thuốc men, cùng với bố

Tiểu Viên lên đường. Cô con gái dọn ra ngoài cũng khá lâu rồi mà vẫn chưa về

nhà lấy một lần, nói là Quân Quân có một căn nhà ở gần bệnh viện nên cô tạm

thời dọn về đó ở tạm. Nhưng cái con bé này, từ bé đã chẳng giấu được chuyện gì,

bà có cảm giác dạo gần đây cô có gì đó không bình thường, chắc không đơn giản

chỉ là chuyện chuyển nhà. Chẳng ai hiểu con gái bằng mẹ, thế là bà quyết định

đích thân tới xem sao.

Khi hai ông bà đến cổng khu nhà thì có chút bất ngờ.

Toàn những căn nhà đẹp thế này, chắc là mới xây đây. Chắc là phòng để chuẩn bị

kết hôn đây. Quân Quân để cho Tiểu Viên ở?

Đến chỗ thang máy nhưng không lên được, mẹ Tiểu Viên

nói vào bộ đàm rồi đứng đợi. Lúc sau, một giọng nói uể oải, mệt mỏi, vẫn còn

ngái ngủ vang lên. Cái này thì không vấn đề gì, vấn đề ở chỗ, đó là giọng Quân

Quân! Mẹ Tiểu Viên nhìn bố Tiểu Viên, bố Tiểu Viên lại nhìn mẹ Tiểu Viên, ánh

mắt hai người nhìn nhau cùng chung ý nghĩ: “Cái gì đang diễn ra thế này?”

Tiểu Viên trốn phía sau lưng Thang Hi Hàn, run cầm

cập. Thang Hi Hàn lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, thuật lại ngắn gọn sự việc xảy

ra tối qua, trong lúc nói chuyện đã vô tình làm lộ ra mối quan hệ giữa anh và

Tiểu Viên.

Khi hai ông bà nói chuyện với nhau, tất thảy đều phóng

một ánh mắt gầm gừ về phía Tiểu Viên. Mẹ Tiểu Viên: “Yêu thì giấu bố mẹ làm gì?

Chúng tôi cấm cô chắc?” Thang Hi Hàn: “