
ả nằm vật ra sofa, cuối cùng thì con gà mái này cũng
say rồi, đã đến lúc anh có thể tiếp cận con gà con nọ. Nghe thấy Tiểu Viên nói
gì đó có bố mẹ, anh ta bước đến, nói: “Bố mẹ em định đến đón à? Một lúc nữa anh
đưa em về, bảo bố mẹ em không phải lo lắng đâu.”
“Ừ, có được không?” Tiểu Viên nói vào điện thoại.
Nếu lúc này Thang Hi Hàn đứng trước mặt Tiểu Viên, thì
vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt hình viên đạn của anh nhất định sẽ khiến cho Tiểu
Viên biết là có được hay không. Nhưng lúc này anh lại đang nói chuyện điện
thoại. Tiểu Viên trong cơn say, cô liền lớn tiếng hỏi lại: “Có được không hả?”
Anh nghiến răng phun ra vài chữ: “Em nói xem?”
“Em nói à? Em bảo được đấy!”
“Chu Tiểu Viên, bảo cái người lúc nãy bảo sẽ đưa em về
nói chuyện với anh.”
Anh có quen người ta không? Tiểu Viên ngật ngưỡng đưa
điện thoại cho Lý Phổ: “Gặp anh đấy.”
Lý Phổ đúng là một tên ngốc, cầm điện thoại, nói: “Bác
trai, cháu chào bác ạ!”
Thang Hi Hàn bực bội nói: “Tôi không phải là bác
trai.”
Tên ngốc Lý Phổ tiếp tục chém: “Gì nhỉ? Vậy là anh
trai phải không ạ? Một lúc nữa tôi sẽ đưa Tiểu Viện về, anh không phải lo đâu.”
Lông mày Thang Hi Hàn càng nhíu chặt, tên nào thế này?
Anh hỏi: “Anh là...?”
Lý Phổ trả lời: “Tôi là người đang theo đuổi Tiểu
Viên.”
Trên đường lái xe tới khách sạn, trong lòng Thang Hi
Hàn chỉ lặp đi lặp lại duy nhất một ý nghĩ: “Chu Tiểu Viên, em chết chắc rồi,
mới chỉ làm phù dâu có một ngày, thế mà đã cặp kè với tên con trai khác.”
Tiểu Viên mặt mũi đỏ gay, người mềm nhũn nằm vật trên
sofa phì phò ngủ, gọi liền mấy câu cũng không có động tĩnh gì. Thang Hi Hàn
biết lúc này có tức giận với cô cũng bằng không, đương nhiên là chẳng có tác
dụng gì. Cô dâu, chú rể đều tới tiễn cô, Thang Hi Hàn mỉm cười gật đầu chào lại
nhưng chẳng nói năng gì rồi dẫn Tiểu Viên đi. Lý Phổ nhìn thấy Thang Hi Hàn
liền nói: “Xin đợi một chút, anh là gì với cô ấy?”
Thang Hi Hàn đanh mặt lại, lắc lắc Tiểu Viên: “Em nói
cho anh ta biết, anh là gì của em?”
Tiểu Viên ngật ngưỡng chỉ nghe thấy mấy chữ “là gì của
em”, cô ngước lên nhìn Thang Hi Hàn: “Người đàn ông!”
Anh nhẹ nhàng tiến về phía Lý Phổ, nhẹ nhàng nói: “Anh
nghe thấy chưa, tôi là người đàn ông của cô ấy!”
Anh nhìn thẳng vào Lý Phổ nói câu nói ấy, hoàn toàn
không để ý sắc mặt của Lý Phổ ngày càng xám xịt, sau đó Tiểu Viên Đã bị anh đưa
đi mất.
Chú rể giật giật cô dâu nói: “Làm sao giờ? Anh họ đúng
là nhìn lầm người rồi.”
Cô dâu Chim sẻ nhỏ liếc nhìn Mục Mục đang nằm trên
sofa, nói: “Chẳng phải vẫn còn một cô nữa đó sao?”
“Chu Tiểu Viên, em có tự đi được không đấy? Nhanh lên
chút đi!”
Bây giờ anh đang cố kìm nén cơn giận, nhưng đối phương
say rượu thì vẫn chưa tỉnh, chẳng cần biết anh đang tức tối hay đang giảng giải
gì, đều là đàn gảy tai trâu hết.
“Hu hu, Thang Hi Hàn, em đau chân!” Khuôn mặt nhỏ của
cô nhăn lại, có vẻ không phải nói dối.
Thang Hi Hàn cúi đầu nhìn: “Em là heo à, giày đâu
rồi?”
Ai mà biết được cô đi đứng kiểu gì chứ? Anh đã nửa dìu
nửa ôm đưa cô đi rồi, cô lại còn làm mất đâu một chiếc giày.
Cô ngật ngưỡng trả lời: “Chân em đau...” Tiểu Viên say
rồi, nhưng lúc này cũng tỏ ra biết điều nói nhỏ hơn một chút, không dám đổ thêm
dầu vào vạc lửa Thang Hi Hàn nữa.
Anh nhìn lại con đường lúc nãy, nào có thấy bóng dáng
chiếc giày nào. Thấy cô đứng đó nhìn anh một cách đáng thương, vẻ mặt tội lỗi,
trong lòng anh chợt chững lại, bỗng nhiên mềm oặt đi, mắng cô thì cũng chẳng
tìm lại được giày. Anh cúi người nắm lấy chân cô, cởi chiếc tất ra xem xét.
Không có vết thương nào, chắc là do giẫm phải hòn đá nào đó nên đau thôi. Anh
khẽ thở dài một tiếng, chẳng biết hôm nay là ngày gì nữa? Nhà để xe của khách
sạn chật kín cả, hại anh phải để xe cách đó hai ngã tư, với tình hình này, chắc
anh phải cõng cô đi qua hai ngã tư ấy rồi.
Anh đi tất lại cho cô, xoay lưng, nói:”Nhanh nào, lên
đi nào.”
“Hả?”
“Nói với em bao nhiêu lần rồi hả? Là bạn gái anh thì
không được nói “hả” nữa.” Anh mất bình tĩnh nói.
Một cơn gió lạnh buốt ùa tới, hình như cô cũng đã lấy
lại chút tỉnh táo, ngoan ngoãn trèo lên lưng anh. Thang Hi Hàn cõng cô ngược
gió tiến về phía trước.
Đêm đã về khuya, ánh đèn đường lung linh. Vì nhiệt độ
mấy ngày nay đột nhiên hạ thấp, thế nên người đi đường cũng không đông lắm, thế
nhưng có một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú lúc này đang nhẹ nhàng cõng một
cô nàng đang say khướt, bước đi trong đêm lạnh căm căm.
Người qua đường mỗi khi đi qua hai người đều không
giấu được sự tò mò, liếc trộm hai người một cái. Ngọn đèn đường màu vàng cam
toả ra từng tia sáng ấm áp, nhẹ nhàng bao trùm lên cơ thể hai người. Có lẽ
trong mắt của những người đi đường đã không kìm chế nổi và cười thầm, cũng cảm
thấy đây quả là một khung cảnh vô cùng bình yên.
Không lâu sau, anh chợt nghe thấy âm thanh tóp tép,
những giọt nước rơi vào cổ, chợt có cảm giác giật mình: “Em đang làm gì thế?”
“Em... em đang ăn táo.”
Hãy còn thoải mái quá nhỉ? Sắp ăn cả cổ anh rồi đây
này. Thang Hi Hàn dở khóc dở cười: “Em lấy đâu ra táo thế?”
“