
sang trọng, thực sự
đứng trước một bạch mã hoàng tử, Tiểu Viên nhìn chiếc chìa khóa trong tay mình,
có chút chóng mặt, chân tay bồng bềnh như lơ lửng trên không trung.
Tiểu Viên cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Đấy là nhà anh mua?”
“Ừ.”
“Anh cho em ở đấy?”
“Tất nhiên, nếu không thì anh mua làm gì?”
Tiểu Viên nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa trên tay
mình, đàn ông mà mua nhà là để làm gì chứ? Cả Trung Quốc đều biết là vì muôn
kết hôn, được chứ? Huống hồ bạch mã hoàng tử lại còn đem chìa khóa giao tận tay
cô, đấy giống như thẻ ra vào cung điện Buckingham vậy. Cách cầu hôn này quả
thực không thể nào lãng mạn hơn rồi, có mùi vị của tiểu thuyết ngôn tình! Có
nên giữ nguyên tắc “không thèm để ý” mà từ chối anh không nhỉ? Tiểu Viên nuốt
nước bọt, nói “không” là vì mục đích giữ được anh, bấy giờ đã mang đến tận
miệng rồi, chỉ cần há miệng là có thể ăn được, họa có điên mới nói “không”.
Mắt lấp lánh những sao là sao, Tiểu Viên ngọt ngào
hỏi: “Gì nhỉ, Thang Hi Hàn, anh đang cầu hôn em đấy à?”
Anh đứng hình một giấy, rồi không nhịn được, cười lớn,
hàm răng trắng bóng: “Ừ, yêu cầu về hôn nhân của em có cao không?”
“Không cao, không cao, chỉ cần ăn ngon mặc ấm là được
rồi.”
“Thế em ăn có nhiều không?”
“Hả? Không nhiều, không nhiều.” Tiểu Viên ngượng chín
mặt. Nhớ lần gặp đầu tiên, anh gọi cô ra từ quán miến tiết vịt, rồi bữa tiệc
gặp mặt ở nhà ông anh, khi viện trưởng đã về, cô đã ăn “bão táp” như thế nào?
Còn nữa, lúc anh mời cô ăn bánh bao, cô đã dọn sạch cả tiệm bánh bao Tân Tân.
Cuối cùng, cô còn bị anh nhìn thấy mình đi mua thuốc giảm cân, rồi sau khi ăn
tối có một tiếng đã làm ngay một bát cái rượu...
Giọng Tiểu Viên yếu ớt, lí nhí nói: “Thực ra, về sau
em có thể sẽ ăn ít hơn...”
Thang Hi Hàn cười rồi ôm cô vào lòng: “Đã muốn gả cho
anh rồi sao?”
“Anh nói gì cơ?”
“Nói thật, trước khi em nói, anh còn chưa nghĩ đến
chuyện này cơ.”
Tiểu Viên chỉ muốn chui ngay xuống đất, hóa ra là
chính mình hiểu nhầm, người ta đâu có ý cầu hôn mình chứ! Xấu hổ quá đi mất!
Nhưng chẳng phải anh mua nhà, rồi giao chìa khóa cho cô sao? Nếu không phải là
cầu hôn thì là ý gì? Suy nghĩ của Tiểu Viên chuyển hướng, cô buột miệng nói ra:
“Thế anh định nuôi không em à?”
Mặc dù đang vùi trong vòng tay anh nhưng Tiểu Viên vẫn
cảm nhận được vẻ mặt đang cười của anh, cơ thể cô cũng run lên theo những tiếng
cười ấy.
“Em nghĩ gì thế hả? Chỉ là anh không thích em phải khổ
sở thuê trọ bên ngoài, ở đây rất an toàn, môi trường cũng tốt nữa, em ở đây anh
sẽ yên tâm hơn. Nhưng nếu em đã nghiêm túc nghĩ đến việc cưới anh, hay là chúng
ta ngồi xuống bàn bạc kỹ lưỡng hơn nhé?”
Sau khi nghe anh nói, Tiểu Viên càng vùi mặt sâu hơn
vào vòng tay anh.
Một lúc lâu sau Tiểu Viên vẫn chẳng dám ngẩng đầu lên,
có lẽ đến đà điểu cũng không xấu hổ bằng cô rồi. Thang Hi Hàn vuốt nhẹ mái tóc
cô: “Thôi nào, không phải xấu hổ nữa, em làm mấy chuyện xấu hổ anh cũng đã quen
rồi, anh không cười em đâu, được chưa? Dọn đến đấy ở đi.”
“Không có công không nhận thưởng. Em không ở.” Tiểu
Viên lại úp mặt vào ngực anh.
“Thế thì em cưới anh đi.” Vừa nói xong, cô gái trong
vòng tay anh lắc đầu bẽn lẽn. Lời đề nghị của Thang Hi Hàn rõ ràng đã khiến cô
đã ngại ngừng nay còn xấu hổ hơn.
“Anh nói cái gì thế hả?” Hu hu, sao mà đến chuyện cầu
hôn này mình cũng nhầm được cơ chứ? Xấu hổ chết mất!
“Không được à, thế... nuôi không thì sao...?”
Tiếu Viên lấy tay chặn miệng anh, mặt đỏ bừng, vội vã
ngắt lời: “Không cho nói, không cho nói! Người ta đâu có cố ý chứ! Tóm lại là
không được nói nữa.”
Cái cô gái này, sao vẫn giống y như hồi nhỏ vậy chứ?
Ngốc nghếch phạm lỗi, rồi lại ngốc nghếch xấu hổ. Thang Hi Hàn bị cô bịt miệng,
nhẹ nhàng nhìn cô, đôi mắt đen huyền sâu thăm thẳm. Anh khẽ cười, trong đôi mắt
ấy như có những vì tinh tú đang chuyển động.
Tiểu Viên cảm tưởng như sắp chết ngộp dưới lòng biển
sâu, bị ánh mắt của anh làm cho tim đập thình thịch, cô lắp bắp nói: “Anh...
anh... sao anh chẳng nói gì thế?”
Thang Hi Hàn dùng miệng cắn nhẹ cô một cái, Tiểu Viên
buông tay theo phản xạ, anh cười nói: “Em bịt miệng anh như thế anh còn nói
được sao?”
Từ trước tới nay, cô không bao giờ đấu khẩu lại được
anh. Tiểu Viên cúi đầu, xoa xoa tay.
“Ở đây nhé, được không?”
“Không... được.”
Ừ, biết là đã thắng, Thang Hi Hàn nói: “Không phải là
không công đâu, anh sẽ bắt em làm việc để trả tiền phòng...”
“Em... không trả được.”
“Nấu cơm cho anh để trả tiền phòng, được chứ? Bụng dạ
anh không tốt, lần trước chẳng phải còn bị đau dạ dày đấy sao? Em biết nấu ăn,
lần sau em nấu cơm thì nấu nhiều hơn chút, anh đến ăn cùng, em thấy thế có được
không?”
Tiểu Viên đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
“Em mà không ở, anh cho người khác vào ở.”
Trong đầu Tiểu Viên ngay lập tức xuất hiện hai cái
tên, bất chợt buột miệng nói: “Em ở.”
“Tốt! Thế hôm nay chúng ta sẽ ăn gì nào?”
Tiểu Viên ngẩn mặt. Vừa đấy mà đã đòi ăn rồi?
“Anh đói rồi à?”
Há miệng mắc quai. Đã ở nhà người ta rồi, đành phải
biết điều chút thôi.
Nếu chủ nhà đã muốn ăn cơm, thì cô khá