
giúp cô sắp xếp đống hành lý, Thang Hi Hàn
nhìn căn phòng mà bệnh viện sắp xếp tạm thời, rồi quay sang nhìn khuôn mặt mệt
mỏi, âu sầu của Tiểu Viên, dịu dàng kéo cô lại gần, nói: “Em không phải lo, anh
sẽ sắp xếp chỗ ở cho em, ở gần bệnh viện của em nhé? Em cứ ở tạm đây vài ngày,
khi nào bố trí xong anh sẽ đến đón.”
Tiểu Viện nhìn anh: “Anh không phải làm thế đâu, để em
tự đi tìm cũng được, em…”
Anh véo nhẹ tai cô: “'Anh nói gì thì em làm như vậy là
được rồi, phải nghe lời chứ?”
Tiểu Viên đang định nói tiếp, bất chợt mấy tia sáng
lóa từ đâu chiếu tới. Đảo mắt nhìn thì thấy hai bóng đèn sáng chói trên tay Mục
Mục và Diệp Thụ Thần cùng lúc bật lên, bọn họ còn vô cùng thích thú đứng nhìn
anh và cô thân mật Tiểu Viên liếc mắt về phía Thang Hi Hàn, nói: “Em biết rồi,
biết rồi. Đến lúc đó tính sau vậy. Bây giờ cũng không còn việc gì nữa, bọn anh
về trước đi, em và Mục Mục còn phải thu dọn một chút.”
Diệp Thụ Thần và Thang Hi Hàn vừa rồi đi, tiết mục đối
thoại thao thao bất tuyệt hằng ngày của hai con người đã được bắt đầu. Mục Mục
bình luận về mối tình tứ trên trời rơi xuống của Tiểu Viên. “Không biết là cậu
gặp vận hay anh ta gặp vận nữa?”
“Mục Mục, nói tiếng người đi.”
“Được thôi, nếu chú kim quy này tâm lý bình thường,
phẩm hạnh đoan chính, nhân cách cao thượng, không biến thái, không xăng pha
nhớt, không thiểu năng, thế thì tớ rất muốn biết anh ấy... có bệnh tật gì không
nhỉ? Ví dụ như...”
“Ví dụ cái gì? Phỉ phui cái mồm cậu!”
“Này, Chu Chu, cậu thật là... mới đó mà đã ôm ôm ấp
ấp, cậu xong rồi!”
“Tớ xong cái gì chứ, tớ vẫn còn lý trí lắm.”
“Thôi đi, cậu có mà lý trí. Tớ quân sư cho cậu nhé?”
“Quân sư cái đầu cậu ấy, không thèm nghe cậu nói linh
tinh.”
“Tùy thôi chỉ cần cậu nghiêm túc phân tích một chút sẽ
hiểu ngay. Con trai ấy, vợ không bằng bồ, bồ không bằng vụng trộm, vụng trộm
không bằng vụng trộm không thành. Tên Land Rover cư xử kỳ lạ với cậu như thế tớ
thấy chủ yếu là vì lúc trước cậu tỏ thái độ cự tuyệt với anh ta.”
“Nói linh tinh, thế., tớ phải làm sao?”
“Anh ta nói Yes cậu nói No, anh ta bảo đứng thì cậu
ngồi, anh ta bảo nằm thì cậu bò, nói tóm lại, không làm theo những gì anh ta
nói hay anh ta muốn. Cậu thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình ấy, những cô
gái bình thường hạ gục được mấy anh chàng nổi tiếng toàn dùng cách này cả. Cậu
càng không để ý, anh ta càng thích, cậu càng lạnh nhạt, anh ta càng High. Yên
tâm đi, không sai đâu.”
“Hắt xì...” Y tá trưởng sau khi hắt xì hơi năm cái
liên tiếp, cuối cùng quả bom nổ chậm đã bộc phát, chỉ vào đống hoa to ụ trước
mắt, bắt đầu giáo huấn: “Valentine thì chưa đến, Thất tịch qua lâu rồi, các cô
làm cái trò gì thế này? Hả? Chỗ hoa này còn nhiều gấp mấy lần số hoa trong
phòng bệnh VIP kìa, định mở tiệm hoa chắc? Mỗi người nhanh chóng mang bó hoa
của mình cho vào tủ để đồ ngay cho tôi.” Phương Phương lí nhí nói: “Chị y tá
trưởng à, số hoa này đều là của Tiểu Viên, không phải của bọn em...”
Chị y tá trưởng nhìn một đống cơ man nào là hoa, miệng
há hốc. Nhiệt độ trái đất tăng, hiệu ứng nhà kính, động vật giống đực trên Trái
đất cũng trở nên dị thường rồi sao? Là Chu Tiểu Viên chứ có phải Trần Viên Viên[1'> đâu mà
phải cưa cẩm hoành tráng thế này?
[1'>.Trần Viên Viên: là một mỹ nhân sống
ở cuối thời nhà Minh, đầu thời nhà Thanh của Trung Quốc.
Trên mỗi bó hoa đều có một tấm thiệp, tên được ghi
trên mỗi tấm thiệp đều giống nhau. Sau khi xem đến tấm thiệp cuối cùng, Tiểu
Viên thở dài đánh sượt: “Muốn người tặng thì nguời chẳng tặng, người chẳng cần
phải tặng thì lại mang đến một đống.”
Mục Mục cầm lấy tấm thiệp trên tay Tiểu Viên tặc lưỡi:
“Cái anh chàng Lý Phổ này, đúng là tên nào người nấy, toàn làm mấy việc chẳng
đâu vào đâu.”
Tiểu Viên gật đầu: “Cậu nói xem anh ta có ý gì?”
“Còn ý gì nữa? Tặng hoa, rước người chứ sao?” Mục Mục
trầm ngâm nhìn đống hoa, nói. “Có phải cái tên mà lần trước đi ăn chúng mình đã
gặp đấy không? Bảo sao tớ cảm thấy ngờ ngợ.”
Bất ngờ, một giọng nói khiến người nóng rực mà chẳng
quen thuộc chút nào xuất hiện: “Chu tiểu
thư? Có đúng là cô không? Chu tiểu
thư...”
Mục Mục khúc khích, hạ thấp giọng nói: “Nói Tào Tháo,
Tào Tháo tới liền.”
Tiểu Viên sợ nhất khi người khác gọi cô là Chu tiểu
thư, nhưng quả thật cô họ Chu, nên khi nghe thấy
tiếng gọi ấy, theo phản xạ liền quay về phía phát ra âm thanh. Vừa nhìn, trời
ơi, đúng như Mục Mục nói, cái tên Lý Phổ ấy thật chẳng đâu vào đâu, trên tay
cầm một bó hoa to đùng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô rực lửa.
Hóa ra tiếng gọi Chu tiểu
thư này đúng là gọi cô thật.
Lý Phổ cầm bó hoa bước nhanh đến trước mặt cô, nhiệt
tình nói: “Đúng là cô thật rồi, tôi có đến đây vài lần nhưng không gặp cô. Cô
có thích những bó hoa này không?”
Tiểu Viên miễn cưỡng cười cười: “Anh thấy trong người
không được khỏe à? Đến khám bệnh à? Tôi tới giờ làm rồi, nếu anh cần khám bệnh
thì vào mua sổ khám đi nhé!”
Tiểu Viên vừa định bước đi thi Lý Phổ đã đưa bó hoa to
đùng ấy về phía trước. “Không phải tôi đến khám bệnh. Tôi... tôi đến đâ