Thời Gian Hoa Nở

Thời Gian Hoa Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323503

Bình chọn: 8.5.00/10/350 lượt.

y để cám

ơn cô, cám ơn những thiên thần áo trắng đã hằng ngày vất vả, cám ơn cô ngày hôm

đó đã chăm sóc cho tôi.”

Tiểu Viên đành đỡ lấy bó hoa: “Cám ơn, cám ơn anh,

nhưng bây giờ tôi thực sự rất bận, tôi phải đi đây.”

Nói xong cô liền nhanh chóng bước đi, nghĩ bụng không

biết mình làm thế này có làm tổn thương anh ta không? Quan trọng nhất là, anh

ta có thấy được thái độ cự tuyệt của mình không? Tiểu Viên nghĩ mà trong lòng

rối bời. Nghĩ mãi tới khi tan làm thì cô đã có được câu trả lời, cái tên Lý Phổ

dai như đỉa ấy lại tới một lần nữa.

Khi Phương Phương và đám y tá vừa cười khúc khích vừa

báo tin cho cô, Tiểu Viên chợt cảm thấy hận bệnh viện đang yên đang lành lại

sửa chữa làm gì cơ chứ, cửa sau bị chặn, nếu không cô đã có thể trốn ra từ đó

rồi. Mục Mục thấy cô đang lúng túng đứng trong phòng trực y tá, liền kéo cô ra:

“Đi, đi với tớ, cái con châu chấu này, xem hắn dọa cậu chết khiếp rồi kìa. Để

tớ giúp cậu xử lý tên này.”

Tiểu Viên bước theo Mục Mục đang bừng bừng khí thế ra

tới cổng bệnh viện, từ đằng xa đã thấy Lý Phổ đứng chờ sẵn ở đó. Trời thì lanh,

anh ta cứ như cây tùng trước gió vậy, ánh mắt chăm chú nhìn những người đi ra.

Mục Mục tức giận nói: “Làm bộ,

nghĩ mình là thị trưởng chắc, ép người quá đáng.”

Bước tới trước mặt Lý Phổ, Mục Mục vẫn còn chưa mở

miệng, anh ta đã nhiệt tình tiến đến, nói: “Chu tiểu

thư, cô tan làm rồi à? Bây giờ có rảnh không? Đây chắc hẳn là đồng nghiệp của

cô. Thế cùng đi nhé, tôi mời hai người đi ăn.”

Tiểu Viên vừa nghe người ta gọi mình là Chu (Trư)

tiểu thư liền sa sẩm mặt mày, chẳng còn biết nói gì, đành nói đại: “Anh cứ gọi

tôi là Tiểu Viên thôi, đừng có Trư tiểu thư gì nữa.”

Lý Phổ mặt mày rạng rỡ, tươi cười hớn hở, ánh mắt long

lanh, chỉ nghe thấy tiếng anh ta lắp bắp: “Cô cho phép tôi gọi tên cô rồi

sao...?”

Hả? Cô chỉ tiện miệng nói một câu thế mà ý nghĩa đã bị

hiểu đi tận đâu rồi thế này? Tiểu Viên ngây như phỗng nhìn Lý Phổ đang vô cùng

kích động, Mục Mục lườm cô một cái thật sắc, nói: “Cậu im lặng, để tớ.”

Mục Mục kéo Tiểu Viên ra đằng sau, nhìn Lý Phổ rồi

hắng giọng nói: “Gì nhỉ, anh là Lý Phổ đúng không, anh đợi Tiểu Viên là muốn

mời cô ấy đi ăn?”

Lý Phổ ngay lập tức gật đầu.

Mục Mục nói tiếp: “Mời cô ấy đi ăn để cảm ơn cô ấy đã

chăm sóc anh những ngày nằm viện phải không? Thực ra cũng không cần đâu, đây là

trách nhiệm của chúng tôi, nếu mà ai cũng giống như anh thế này thì chúng tôi

biết làm sao? Còn nữa, chắc đây cũng chỉ là một cái cớ của anh thôi đúng không?

Đợi mời cô ấy đi ăn, đi ăn rồi là vì cái gì nữa? Là vì anh có cảm tình với cô

ây, muốn tìm hiểu cô ấy, đúng không?”

Lý Phổ bị Mục Mục phủ đầu một tràng, nhận không được

mà không nhận cũng không xong. Cuối cùng anh ta lấy hết sức bình sinh gật đầu

một cái, người ta nói muốn cưa cẩm con gái thì trước tiên phải qua cửa ải bạn

thân. Lý Phổ toát mồ hôi, nghĩ bụng, cô bạn thân này thật đáng sợ quá đi.

Mục Mục uể oải nói: “Nếu mà anh thích cô ấy, muốn cưa

cẩm cô ấy, đó là quyền của anh, nhưng trước khi cưa cẩm, cũng phải có những

hiểu biết cơ bản nhất. Những thứ hiểu biết này, nếu anh thích mời đi ăn bao

nhiêu lần, rủ đi mua sắm bao nhiêu lần cũng không phải không được, nhưng mà thế

thì lãng phí thời gian quá. Bây giờ tôi sẽ nói cho anh những tiêu chuẩn của

Tiểu Viên, rồi anh tự xem xét nhé, xem mình còn thiếu gì thì bổ sung cái đó, ổn

rồi thì hãy đến tiếp, như thế sẽ tiết kiệm được thời gian cho cả đôi bên, anh

thấy sao?”

Lý Phổ vội vã “ừ” một tiếng.

Mục Mục nghiêm mặt nói: “Đầu tiên, phải là một luật

sư. Tiểu Viên thích nhất là luật sư, không phải luật sư không cưới. Tiếp theo,

cô ấy còn thích Maybach, anh có biết Maybach là gì không? Không phải

Volksvvagen đâu, nghe thì có vẻ giống nhau, chứ khác nhau nhiều lắm đấy. Yêu

cầu cũng không cao lắm đâu nhỉ? Chỉ có hai cái vậy thôi, anh cứ suy nghĩ đi.”

Tiểu Viên lấy tay bịt chặt miệng để không phì cười,

nghĩ bụng nói như thế có quá đáng quá không? Cô lấy tay giật giật gấu áo Mục

Mục, Mục Mục vòng tay ra đằng sau đẩy tay cô ra.

Lý Phổ ngẩn ra nhìn hai người. Tiểu Viên cảm thấy hình

như họ đã làm hơi quá, vừa định mở miệng nói thì Lý Phổ đã lên tiếng: “Cái này,

về phần luật sư, trong thời gian ngắn tôi không thi đỗ ngay được, nhưng nếu tôi

có một văn phòng luật thì không biết có đạt tiêu chuẩn không? Còn nữa, Maybach

thì cũng không phải là vấn đề, nhưng mà loại xe nhập khẩu này, từ lúc đặt hàng,

vận chuyển, rồi thủ tục hải quan,... thông thường chắc cũng phải mất hai

tháng.”

Mục Mục hít nhẹ một hơi, thần thái vẫn thản nhiên:

“Thế bao giờ anh lo liệu đủ rồi quay lại sau!”

Lý Phổ nhìn Tiểu Viên trìu mến, khẳng định: “Được!”

Hai người có vẻ bị anh ta làm cho kinh ngạc, không thể

tin nổi, chẳng nói năng gì, chỉ nhìn theo cho đến khi bóng anh ta đi khuất. Một

lúc lâu sau, Tiểu Viên ngập ngừng hỏi: “Cậu bảo anh ta có đi mua văn phòng luật

với Maybach thật không vậy?”

Mục Mục thờ dài một tiếng: “Làm gì có chuyện đó? Cậu

xem anh ta từ đầu tới chân toàn quần áo bình thường, số đồ trên người c


XtGem Forum catalog