
dài, liền bỏ quyển sách trên tay xuống, xoa xoa bụng cho nàng: “Đỡ hơn chút nào chưa?”.
Hà Bạng dựa hẳn vào lòng hắn để hắn xoa bụng cho mình, rất thoải mái rên lên hừ hừ: “Người ta muốn Tri quan ôm ngủ cơ!”.
Dung Trần Tử vừa bế nàng lên mới phát hiện ra cả người nàng chỉ khoác tạm một chiếc khăn tắm to, bên trong không mặc gì hết. Mặt hắn lập tức
đỏ lên vì tức giận: “Nàng, nàng, nàng! Nàng lại ăn mặc thế này chạy ra
ngoài! Nếu bị người ta nhìn thấy thì làm thế nào hả?!”.
Vẻ mặt hắn quá hung dữ, Hà Bạng nhất thời nước mắt lưng tròng: “Ngươi không thương người ta, cả ngày từ sáng đến tối đều chỉ biết lên lớp
người ta thôi! Hu hu hu…”.
Dung Trần Tử hít sâu một hơi, rồi đi đến phòng nàng lấy quần áo, cũng tiện thể bình tĩnh lại, định rằng lúc về sẽ giảm giọng xuống một hai
tông rồi nói chuyện tiếp. Nhưng lúc hắn cầm váy áo về đến nơi, thì Hà
Bạng đã nằm trên giường ngủ mất rồi. Chiếc chăn mỏng trên giường chỉ che được hết thắt lưng, cặp đùi của nàng thon dài thẳng tắp, đôi bàn chân
lung linh tinh tế, da thịt lộ ra phía sau lưng lại càng mịn màng trắng
nõn, mái tóc dài phủ hết nửa gối.
Định lực của Dung Trần Tử tuy rằng cực tốt, nhưng tình cảm hắn giành
cho Hà Bạng vốn sâu đậm, nên nhất thời cũng có chút rung động. Lòng bàn
tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng trần của nàng, da thịt mềm mại
trơn mịn, dường như nàng cảm nhận được, hấp háy mở đôi mắt đang buồn ngủ ra. Cổ họng Dung Trần Tử trở nên khô nóng, tay phải từ từ nắm lấy đôi
chân nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng mơn trớn.
Hà Bạng vẫn chưa tỉnh hẳn, nên Dung Trần Tử cũng không tiện nhắc lại
chuyện lúc trước, giọng nói dịu dàng: “Ngày mai ta dẫn nàng đến một
nơi”.
Hà Bạng áp cái trán xinh xắn lên hõm cổ hắn, dáng vẻ lười nhác ngây thơ, hoàn toàn thuần khiết vô hại: “đi đâu cơ?”.
Dung Trần Tử nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng dỗ nàng chìm vào giấc ngủ: “đi gặp cố nhân”.
Duyên nở duyên tàn, duyên mỏng duyên sâu, không phải là thứ chúng ta có thể khống chế được.
Thứ chúng ta có thể làm chính là khi gặp được nhân duyên hãy trân trọng từng khoảng khắc ngắn ngủi được ở bên nhau.
Sáng hôm sau, như thường lệ Hà Bạng ngủ đến khi mặt trời lên tận quá
ba ngọn sào mới dậy. Dung Trần Tử thì đã bị dân trong trấn mời đến thăm
bệnh từ sáng sớm, rồi mới quay về ăn sáng cùng nàng. trên người nàng mặc bộ váy áo màu trắng ngọc, cổ hở rất sâu, Dung Trần Tử liền lôi về
choàng thêm một chiếc khăn, rồi mới cho phép ra khỏi cửa.
Trấn Lăng Hà vừa sống sót sau kiếp nạn nên đường phố vô cùng sạch sẽ, cây cối bên đường trổ cành thêm lá tươi non mơn mởn. Dung Trần Tử sánh
vai đi bên cạnh nàng, Thanh Huyền, Thanh Tố lưng đeo tay nải đi phía
sau. Bóng của bốn người dưới ánh nắng ban mai nghiêng nghiêng kéo dài,
Hà Bạng men theo khe rãnh giữa những phiến đá xanh nhảy qua các ô đá
hỏi: “Tri quan, chúng ta đi đâu đây?”.
Giọng Dung Trần Tử dịu dàng: “Sắp đến rồi”. Rẽ qua hai con hẻm nhỏ,
đến gần một nhà dân, Hà Bạng nghiêng đầu đánh giá: “Quen quá”.
Dung Trần Tử gõ cửa, người ra mở cửa là vợ của Dư Trụ Sinh, bọn họ
cũng dậy rất sớm, giờ cả gia đình đang ăn sáng. Nhìn thấy cả đoàn người
Dung Trần Tử, Dư Trụ Sinh hoảng quá không biết nên làm thế nào cho phải: “Tri quan, sao ngài lại tới đây? Nhanh nhanh vào nhà ngồi đi”.
Dung Trần Tử cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp dẫn Hà Bạng đến
chuồng lợn của nhà lão Dư. Đám lợn nhà ông ta còn ăn sáng sớm hơn cả
chủ, lúc này con nào con nấy đều đang ngủ, chỉ có thức ăn ở máng của con lợn nái màu đen ở ngăn chuồng cuối là vẫn còn thừa đến hơn phân nửa.
Người à họ Dư cũng không biết rốt cuộc con lợn nái này có vấn đề gì,
mấy ngày nay họ bàn nhau định đem bán nó cho mấy tay lái buôn. Hà Bạng
đứng trước chuồng nhìn ngắm hồi lâu, con lợn đã đói đến mức chỉ còn thoi thóp thở, nó gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, những vết thương cũ và
vết thương mới lẫn lộn khó phân biệt. Giờ nó đang lặng lẽ nằm trên đống
rơm ẩm ướt, thậm chí chẳng có vẻ gì là giống như đang còn sống. Cuối
cùng, Hà Bạng cũng nhớ ra tại sao nơi này lại quen đến vậy.
“Lưu Tẩm Phương”. Nàng nhẹ nhàng gọi ra cái tên này, giọng nói dịu
dàng vô hại như của một con mèo con, giống như tình cờ gặp một cố nhân
bên đường, nên uể oải lên tiếng chào hỏi mấy câu. Nhưng con lợn lại đột
nhiên trở nên run rẩy, không biết nó lấy sức lực ở đâu mà bỗng nhổm hẳn
lên, điên cuồng lao đi tìm nơi phát ra giọng nói đó, lệ trong đôi mắt đã bị nếp nhăn che mất một nửa, rơi xuống lã chã.
Hà Bạng duỗi tay ra muốn xoa xoa đầu nó, nhưng lại ngại vì nó bẩn,
cuối cùng nàng nắm tay Thanh Huyền xoa xoa lên đầu con lợn: “Ngươi vẫn ở chỗ này à?”.
Con lợn run rẩy như một chiếc lá rụng, nó không dám tránh bàn tay của Thanh Huyền, nhưng cũng không dám lại gần Hà Bạng sợ chọc cho nàng
không vui, nên đành đứng nguyên một chỗ, nước mắt tuôn mãi không thôi.
Hà Bạng ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, rồi thở dài: “Nơi này… ít nhiều có hơi tồi tàn, thiên kim tiểu thư ở không quen, ta cũng có thể
hiểu được phần nào. Nhưng ngươi cứ cố gắng thích nghi một thời gian đi, ở lâu rồi sẽ quen thô