
ần Tử vỗ nhẹ lên lưng nàng, giọng nói nhỏ nhẹ mà dịu dàng:
“Đạo trời vô thường, người tu đạo tuy có lòng muốn diệt trừ tà ma bảo vệ chính nghĩa, nhưng rốt cuộc lại chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người từng người một mất mạng. Dù ta hiểu đạo lí sinh tử vốn do số mệnh, nhưng ít
nhiều cũng khó lòng chấp nhận được”.
Hà Bạng như một chú mèo con cuộn tròn lại trong lòng Dung Trần Tử,
hắn không khỏi nảy sinh cảm giác yêu thương ấm áp: “Nếu người mệt thì đi nghỉ một lát trước đi”. hắn có một thoáng chần chừ: “Bên Thiếu Khâm đưa tin tới, nói mọi người phải mau chóng rời khỏi trấn Lăng Hà… Người có
muốn đi không?”.
Hà Bạng để mặc hắn vỗ lưng cho mình, do dự một lúc rồi mới cất lời
khuyên: “Tri quan, thật ra chuyện của Minh xà vốn là chuyện của đương
kim Hoàng thượng, ông ta muốn ra mặt giải quyết… vậy thì cứ vứt cho ông
ta là xong thôi. Người dân trong trấn Lăng Hà tuy rằng vô phúc gặp phải
tai họa, nhưng số kiếp nhân gian, làm gì có lí nào lại để tất cả muôn
dân phải mất mạng bao giờ? Nên ta thấy…”. Sắc mặt Dung Trần Tử vô cùng
nghiêm túc: “Ngày mai bần đạo sẽ lập tức đưa người rݩ khỏi đây, nhưng
với những người dân trong trấn sắp bị chôn thân trong biển lửa, thì bần
đạo khó mà khoanh tay đứng nhìn được”.
Hà Bạng vuốt ve khuôn mặt hắn: “Tri quan không đi sao?”.
Dung Trần Tử mím chặt môi, hồi lâu mới lắc đầu nói: “Ta không thể đi
được. Suốt đoạn đường đêm qua chúng ta đi, có gần một nửa số dân ở đó
còn chưa bị đám rắn mượn khí hay kí sinh, ta muốn bảo Trang Thiếu Khâm
tranh thủ thời gian trong vòng ba ngày, đưa tất cả những người dân vô
tội trong trấn ra khỏi núi. Hơn nữa thuật pháp của hai con Minh xà dưới
chân núi Trường Cương vốn thuộc mệnh hỏa, cho dù có châm lửa, cũng chưa
chắc đã làm tổn hại được đến tính mạng của chúng. Đến lúc ấy… chỉ sợ sẽ
là một trận chiến ác liệt nữa”.
Hà Bạng khẽ liếm lên cổ hắn: “Tri quan không đi ta cũng sẽ không đi”.
Tay phải của Dung Trần Tử vỗ đều lên lưng nàng, nhưng trong lòng lại như có một dòng nước ấm áp chảy qua: “Ừ”.
Đến chiều, Giang Hạo Nhiên lại tìm tới, hắn cũng không thèm kiêng kị
gì Dung Trần Tử, trực tiếp kéo Hà Bạng đi: “Triều đình đã hạ lệnh rồi,
nàng còn ở lại nơi này làm gì nữa? Trừ yêu diệt quái là chuyện của đám
bảo vệ chính đạo, cũng là chuyện của cánh đàn ông, không liên quan gì
tới nàng, nàng không cần phải xen vào, lập tức theo ta trở về sông Gia
Lăng!”.
Hà Bạng né cánh tay hắn, núp sau lưng Dung Trần Tử, Dung Trần Tử vươn cổ tay ra che chắn: “Giang Tôn chủ, hiện giờ nàng ấy là khách của bần
đạo, nên xin các hạ hãy tôn trọng”.
Trong lòng đang giận dữ, Giang Hạo Nhiên không kịp nghĩ mà đáp trả
ngay: “Tôn trọng? Ngài là người uất gia, bình thường cùng nàng ấy chàng
chàng thiếp thiếp, ôm ôm ấp ấp, lúc ấy sao không nghĩ tới chuyện nên tôn trọng?”.
Khuôn mặt Dung Trần Tử thoáng ửng hồng, nhưng vẫn bảo vệ Hà Bạng,
phong thái uy nghiêm đáng sợ, không mảy may nao núng: “Nếu như nàng ấy
đồng ý, bần đạo đương nhiên không còn gì để nói, nhưng nếu nàng ấy có dù chỉ có một chút không muốn thôi, thì Tôn chủ đừng nên vô lí như vậy!”.
Giang Hạo Nhiên siết chặt hai nắm tay, sắc mặt tái mét: “nói vậy là,
đạo trưởng đang muốn gây khó dễ cho Giang mỗ này phải không?”. Trong
giọng nói của hắn chứa đựng vẻ uy hiếp, Hà Bạng thò đầu ra từ sau lưng
Dung Trần Tử, có chút chần chừ. Dung Trần Tử vẫn vững vàng như núi đá:
“Nếu Giang Tôn chủ nghĩ như vậy, thì bần đạo cũng không còn gì để nói”.
Ánh mắt của Giang Hạo Nhiên dần trở nên sắc nhọn, ngữ điệu lạnh như
băng: “Vậy nếu hôm nay Giang mỗ nhất định phải mang nàng ấy đi, đạo
trưởng định sẽ làm gì?”.
Dung Trần Tử ngước mắt lên nhìn thẳng, không chút nhượng bộ: “Nếu nàng ấy không muốn, thì tuyệt đối không được”.
Lời vừa dứt, hai bên lại rơi vào thế giằng co, Giả Nghiệp đại sư đang muốn đứng ra giảng hòa, liền bị Giang Hạo Nhiên chặn lại. Giọng nói của hắn đầy vẻ kiêu ngạo: “Dung Trần Tử, ngài có muốn đánh cược với Giang
mỗ không?”. Diệp Điềm vô cùng sốt sắng, vội vàng chạy tới giật giật ống
tay áo Dung Trần Tử, nhưng hắn phớt lờ: “Vậy là có ý gì?”.
“Hôm nay, có rất nhiều cao sư trong đạo môn ở đây, vậy thì mời các vị ấy đứng ra làm chứng. Chúng ta đơn đả độc đấu, nếu ngài bại trận, thì
phải để Giang mỗ này đưa nàng ấy đi, từ nay về sau vĩnh viễn không bao
giờ qua lại với nàng ấy nữa”. Giang Hạo Nhiên nhìn xuống tay mình, tay
hắn rất to, các đốt ngón tay cũng thô dày một cách đặc biệt, màu sắc rất tốigiống như một loại dụng cụ được mạ vàng giờ đã bị bạc màu vậy. Giọng điệu của hắn càng lúc càng quả quyết: “Còn nếu Giang mỗ bại trận, thì
không những không gây khó dễ cho Hà Bạng, mà thậm chí còn kính lễ ngài
như sư phụ, theo ngài đi tiêu diệt rắn ba mắt, cho đến khi nào cứu ra
được người cuối cùng mới thôi”.
Dung Trần Tử còn chưa kịp trả lời, thì Cao Bích Tâm đã lao tới, sắc
mặt nàng ta đầy giận dữ: “Giang Hạo Nhiên! Những lời chàng đã từng hứa
với mẹ thiếp lẽ nào đã quên cả rồi sao? Hà Phán đã đi theo nhiều gã đàn
ông như vậy, từ lâu đã bị người ta chơi chán rồi, chàng lại vẫn nhớ mã