
cửa, hắn đã thấy Lưu Tẩm Phương đứng chờ ở bên ngoài rồi, nàng
đón lấy chiếc khăn loang lổ máu tươi trong tay hắn, đôn hậu hiền lương
như một cô vợ nhỏ: “Để ta đi giặt cho, đây không phải là việc mà một
người đàn ông nên làm”.
Nàng vừa nói dứt lời, thì có một giọng nói vang lên: “Đừng để cho
người khác đụng vào đồ của ta, nếu như ngươi không muốn giặt, sẽ có
người khác vui vẻ làm!”.
Thuần Vu Lâm nhanh chóng lấy lại chiếc khăn vi cá từ trong tay Lưu Tẩm Phương nói: “Để ta tự làm”.
Hà Bạng đứng ở trước cửa, nàng nheo nheo mắt, vừa yêu kiều lại vừa ngang ngược: “không cần, ta không muốn nữa!”.
Thuần Vu Lâm khẽ thở dài: “Ừ”.
Hà Bạng quay về phòng tiếp tục ngủ, Lưu Tẩm Phương vẫn đứng yên tại
chỗ, lúc ngẩng đầu lên lệ đã nuốt vào trong hốc mắt, đôi mắt ngân ngấn
lệ gượng cười: “Ta xin lỗi”.
Thuần Vu Lâm cuốn chiếc khăn vào trong người, nhỏ giọng an ủi: “không sao. Từ lâu nàng ấy đã muốn đổi một chiếc khăn khác rồi, không liên
quan gì tới cô. Đừng để bụng”.
Lưu Tẩm Phương cắn môi, rất lâu sau mới gật gật đầu. Thuần Vu Lâm
xoay người ra khỏi Lưu phủ, hắn phải trở lại biển sâu một chuyến, đi tìm người cá xem thử chiếc khăn lần trước đặt đã có chưa. Chiếc khăn cầm
máu rất hiệu quả, chất liệu vừa mềm mại lại vừa trơn mịn, rất hợp với Hà Bạng.
Buổi tối, Thuần Vu Lâm đem về cho Hà Bạng một chiếc khăn tay mới. Tay phải của nàng vô cùng đau đớn, tính tình cũng vì thế mà rất tệ. Thuần
Vu Lâm chú ý cẩn thận, làm rất nhiều những món điểm tâm mà nàng thích
ăn, lại kể vô số những câu chuyện kì lạ thú vị cho nàng nghe, vất vả mãi mới dỗ dành được nàng đi ngủ.
hắn vừa bước ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Lưu Tẩm Phương đứng ở bậc
thềm trước cửa, có thể nhìn thấy những hạt sương đêm thấp thoáng vương
trên mái tóc, không biết nàng đã đứng đây bao lâu rồi. Thuần Vu Lâm khẽ
giật mình, sợ làm Hà Bạng thức giấc, vội kéo nàng ta đi xa đến hơn mười
trượng, rồi mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
Lưu Tẩm Phương lôi từ trong người ra một chiếc túi thơm, cúi đầu không dám nhìn hắn: “Cái này… tặng cho người”.
Trong lòng Thuần Vu Lâm thoáng rúng động, hắn từ từ nhận lấy. Chiếc
túi thơm được thêu bằng tay rất tinh tế, từng đường chỉ đều rất dày dặn, hoa văn trang nhã vô cùng, bên trong không biết đã nhồi loại hương liệu gì, mỗi lần đưa lên gửi, thì lại có một mùi khác nhau, lúc thì nồng
đậm, lúc lại thanh tân, khiến tinh thần người ta trở nên thư thái. Thuần Vu Lâm rất ít khi nhận được quà của con gái, hắn ở bên Hà Bạng nhiều
năm, nhiều nhất cũng chỉ là lúc thu mua hải sản ở Đông Hải được Long
Vương tặng cho vài thứ đại loại như rùa biển, hay cua bá vương mà thôi.
Chiếc vòng nhật nguyệt của hắn cũng là do Hà Bạng đi tìm vật liệu, nhưng nàng thìao có thể biết cách tặng quà chứ, lúc ấy nàng chỉ vào hai khối
sắt đen sì cứng cáp, nói một cách vô cùng hào sảng: “Cầm lấy đi, rồi chế tạo thành binh khí”.
Thuần Vu Lâm nắm chặt chiếc túi thơm trong tay, trong lòng hắn biết bao xúc động: “Cám ơn”.
Lưu Tẩm Phương ngẩng đầu lên, hai má đỏ ửng như mây chiều: “Hải hoàng bệ hạ ngủ rất lâu đúng không?”.
Thuần Vu Lâm gật đầu: “Bình thường sẽ ngủ khoảng năm canh giờ, hôm
nay có lẽ sẽ ngắn hơn, tầm ba bốn canh thôi, nàng ấy bị thương nên ngủ
không được ngon”.
Con gái làm dáng cho người mình yêu, Lưu Tẩm Phương giống như một đóa hoa mẫu đơn ngạo nghễ nở rộ trong tiết trời xuân, vẻ phong tình yêu
kiều mĩ lệ như muốn trào ra trong đáy mắt: “Người… có muốn sang phòng ta ngồi một lát không?”.
Thuần Vu Lâm thoáng sững người, hắn đương nhiên hiểu được ẩn ý trong
lời nói của nàng. hắn cũng biết mình không nên đi, nhưng nam nhân khi
đứng trước mặt người con gái yêu mình sâu đậm, thì trái tim đều có chút
mềm yếu. Huống hồ hắn quen mui bén mùi ăn mãi, đàn ông lần đầu tiên được nếm thử mùi vị của thiếu nữ thì sẽ chẳng bao giờ kháng cự lại được.
Thấy hắn im lặng không nói, ráng mây hồng trên khuôn mặt của Lưu Tẩm
Phương càng đỏ thêm, nàng vội vàng giải thích: “Ta nấu một ít canh sâm,
người lại vừa mới từ Hải tộc về, uống vào sẽ thấy ấm hơn đấy”.
Mi mắt Thuần Vu Lâm cụp xuống, rất lâu sau đó mới nói: “Cũng được”.
Vẻ ngọt ngào như đong đầy trong đôi mắt của Lưu Tẩm Phương.
Lúc Hà Bạng tỉnh dậy mới là canh ba, lại không thấy Thuần Vu Lâm đâu. Vừa nãy khi ngủ nàng không cẩn thận đè lên vết thương ở tay, đau vô
cùng. Nàng đẩy cửa bước ra ngoài, sương lạnh phủ khắp mặt đất, tuy không có tuyết rơi, nhưng không khí lại lạnh hơn cả khi có tuyết. Nàng lững
thững đi về phía trước, dọc theo dãy hành lang được trang trí bằng những giá đỡ chậu hoa. Những giá đỡ ấy được tô điểm bằng rất nhiều hoa lụa,
tuy đẹp đẽ nhưng lại không hề có sức sống. Cuối hành lang chính là khu
vườn nơi ở của đám nữ quyến, cánh cổng khu vườn không thể ngăn được
nàng, nhưng nàng lại đứng ở trước cửa không muốn bước vào.
“Thuần Vu Lâm!”. Nàng đứng luôn ở trước cổng hét lớn.
Thuần Vu Lâm đang cùng Lưu Tẩm Phương bước vào giai đoạn quan trọng,
nghe thấy tiếng gọi thoáng sững sờ, sau đó hắn đột nhiên rút người ra:
“Nàng ấy đang gọi ta”.
thật ra lầu gác của Lưu Tẩm P