Snack's 1967
Thịnh Yến

Thịnh Yến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321482

Bình chọn: 9.00/10/148 lượt.

trong lầu

vàng, hại tôi còn lo bị cô từ chối làm phù dâu".

Hạng Mĩ Cảnh nhanh mắt, chỉ vào cái bụng to hơn trước khá nhiều của Tiền Mẫn, cũng trêu: "Mấy tháng rồi? Còn dám mặc váy cưới bó sát thế này?".

Tiền Mẫn cười liếc cô, vừa xoa bụng vừa nói: "Trước kia ăn uống giờ giấc lung tung, chỉ ăn thêm hai miếng là lập tức cảm giác tội lỗi vô cùng,

chỉ sợ một tối nào đó ngủ dậy người mình tăng thêm mấy lạng thịt. Thời gian trước Trần Tân Dục rảnh, ngày nào cũng ở nhà nấu toàn món ngon,

nên tôi béo lên không ít, chỉ phiến là mặc áo cưới khiến người ta hiểu

lầm".

Hạng Mĩ Cảnh cười hỏi: "Nếu tân lang rảnh rỗi như thế, sao không thấy đi cùng cô?".

Tiền Mẫn thở dài: "Trước kia rất rảnh, nhưng gần đây lại bận tối mặt tối mũi. Tôi còn đang lo không biết có bị lùi ngày cưới không đây".

Hạng Mĩ Cảnh gật đầu: "Trong tình hình hỗn loạn này, anh ta bận rộn là phải rồi, chỉ mong đừng đứng sai đội ngũ là ổn".

Tiền Mẫn nói: "Phương gia muốn khống chế Hải Thành như trước kia là điều không thể, đương nhiên, ngoài Phương Tuân Kiệm ra. Tôi tương đối đánh giá cao anh ta, hơn nữa càng về sau anh ta càng thắng lớn".

Hạng Mĩ Cảnh ngập ngừng, chậm rãi nói: "Anh ấy sẽ là một ông chủ tốt".

Tiền Mẫn gật đầu, không muốn nói thêm về đề tài này nữa. Cô ta giục

Hạng Mĩ Cảnh đi thay váy phù dâu, khi Hạng Mĩ Cảnh mặc ra, cô ta chau

mày: "Đã thay đổi theo số đo của cậu một lần rồi, sao mặc vào eo vẫn

rộng".

Hạng Mĩ Cảnh không để tâm lắm: "Đến khi ấy dùng kim đính vào là được".

Tiền Mẫn nhìn cô một lúc, đột nhiên nói: "Đến khi đó đại Dung tiên sinh

liệu có không đồng ý cho cậu đi Tam Á làm phù dâu không?".

Hạng Mĩ Cảnh mỉm cười lắc đầu: "Đương nhiên là không".

Tiền Mẫn lại bảo: "Nhà giàu nhiều quy tắc lắm".

Hạng Mĩ Cảnh ngẩn ra mất một lúc, vẫn kiên định đáp: "Việc làm phù dâu cho cậu, tôi đảm bảo".

Tiền Mẫn nhìn cô cười cười, hỏi: "Đại Dung tiên sinh có phải sắp về New York ?".

Hạng Mĩ Cảnh hiểu lầm Tiền Mẫn muốn hỏi người sẽ lên thay vị trí của

Dung Trí Hằng, nên nhanh nhẹn giải thích: "Không biết ai sẽ là người

tiếp quản vị trí của anh ấy, khả năng cao nhất là tiểu Dung tiên sinh".

Tiền Mẫn cảm thán: "Tiểu Dung tiên sinh là người ham chơi, nếu tiếp quản vị trí của đại Dung tiên sinh, thì thật khiến người ta không yên tâm",

sau đó lại tự giải thích: "Không phải tôi muốn biết chuyện đó, không

chừng sau khi kết hôn rồi tôi sẽ rời khỏi Bảo Nhã, nên quan tâm việc ấy

làm gì. Tôi quan tâm tới cô, có phải cô cũng sẽ đi New York với đại

Dung tiên sinh không?".

Hạng Mĩ Cảnh gật đầu.

Tiền Mẫn thở phào nhẹ nhõm, nhất thời không biết nói gì, ngập ngừng một

lúc, mới chậm rãi nói: "Khó khăn lắm mới tìm được người tâm giao, thế mà lại đi".

Hạng Mĩ Cảnh vỗ vỗ tay bạn, mỉm cười an ủi: "Bay qua Thái Bình Dương không mất nhiều thời gian".

Tiền Mẫn nhìn, mỉm cười: "Giờ người ngưỡng mộ cô trong thành phố này nhiều như lông bò rồi".

Hạng Mĩ Cảnh vén tóc mai lên cho bạn, nói: "Họ nên ngưỡng mộ cô mới phải".

Sau khi chọn đồ cho phù dâu, mới hết có nửa ngày, Tiền Mẫn còn có chuyện khác phải làm, Hạng Mĩ Cảnh lại rảnh rỗi, vậy là tới hầm rượu.

Không khí âm u ẩm ướt, cô đứng trước quầy rượu lớn, nhìn chằm chằm vào

những chai rượu được xếp gọn gàng dưới ánh đèn vàng mà ngẩn ngơ.

Không biết tại sao lại nghĩ đến Dịch Hiểu Vụ, rõ ràng chuyện xảy ra sắp

hai năm rồi, nhưng chớp mắt một cái, cảm giác Dịch Hiểu Vụ đang đứng

trước mặt cô cười tươi như hoa. Cô từng sợ mình sẽ biến thành Dịch

Hiểu Vụ thứ hai, song cô căn bản không có dũng khí và cơ hội trở thành

một Dịch Hiểu Vụ phát điên vì yêu nữa. Cô chỉ không ngừng nhắc nhở bản thân rằng mình nên cảm thấy may mắn, bởi vì trên thế gian này có quá

nhiều người và sự việc, nhìn chính diện thì thấy không viên mãn, nhưng

nhìn từ sau lưng, có lẽ đó lại là kết cục tốt nhất.

Trần Gia Phong tới tìm cô, mở một chai rượu vang đỏ không nhãn mác ra bảo cô nếm.

Cô cô gắng tập trung, chậm rãi nhấp hai ngụm, hồi tưởng lại khá lâu,

cuối cùng đành lắc đầu, thừa nhận: "Đầu lưỡi đã trì độn rồi".

Trần Gia Phong rót thêm rượu cho cô, cười bảo: "kinh nghiệm của người nếm rượu tăng lên theo tuổi tác".

Cô nhìn li rượu vang, nói: "Tôi có phải là người nếm rượu gì đâu, cùng lắm cũng chỉ được coi là một học sinh cần cù".

Trần Gia Phong đáp: "Phụ nữ thật ra không cần cần cù, cô xem những người phụ nữ cô đơn không tìm được người đàn ông phù hợp ngoài kia đa phần

đều tài giỏi toàn năng quá, khiến đàn ông họ nhìn vào mà phài chùn

bước".

Cô gật đầu, tuỳ tiện "ừ" một tiếng.

Trần Gia phong nói tiếp: "Có điều cô không phải lo, cô đã tìm thấy chốn về của mình rồi".

Cô ngước mắt, hỏi ngược lại Trần Gia Phong: "Sao anh biết tôi nhất định sẽ gả được vào Dung gia?".

Trần Gia Phong nhún vai, trả lời rất hợp tình hợp lí: "Vì còn người trên thế gian này đều hi vọng câu chuyện kết thúc hoàng tử và lọ lem sẽ sống hạnh phúc bên nhau".

Cô cầm li rượu, rất nghiêm túc, nếm một hớp, sau đó lại nhìn Trần Gia

Phong, báo cáo "gia thế" của loại rượu này: "Cảm giác trơn tru, như

Merlot ấy".

Hạng Mĩ Cảnh ở lại hầm rượu tới