
hân lúc đó đang làm cái gì không ? »
« Ban đầu là không biết, nhưng trong
lời nói của thiếu phu nhân thường xuất hiện một cái tên, tuy rằng những
cái khác nghe không hiểu nhưng tên thì rất rõ ràng… »
« Là ai ? » Ngô thị khẩn trương hỏi.
« Là tên của Nhị thiếu gia ! » Thúy Hà
hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch nói tiếp : « Nô thì và Bích Đào lúc đấy đều sợ hãi, ngày hôm sau Bích Đào thừa lúc dọn dẹp phòng tìm ra hình nhân kia, lại sợ hãi không biết xửa lý như thế nào liền cùng nô tì thương lượng đi khuyên nhủ Nhị thiếu phu nhân, nô tì không dám, nàng
nói nàng dám đi. »
Nói tới đây, Vị Thủy Liên đột nhiên vỗ mạnh vào bàn : « Phát hiện chuyện lớn như thế này vì sao không báo lên trước ? »
Thúy Hà cúi thấp người : « Bích Đào nói thiếu phu nhân và Nhị thiếu gia lúc đó có nhiều hiểu lầm, có thể do
nhất thời tức giận mới làm vậy. Hơn nữa Bích Đào cũng hi vọng thiếu phu
nhân và Nhị thiếu gia trong lúc đó tiêu trừ hiểu lầm, như vậy Nhị thiếu
gia mới thường trở về, nàng, nàng mới có thể chân chính làm nha hoàn
thông phòng. »
« Sau đó thì sao ? » Nghiêm thị vẫn thản nhiên hỏi tiếp.
« Những chuyện sau đó nô tì đều không
thể hiểu hết, chỉ biết là Bích Đào đi tìm thiếu phu nhân, từng đề cập
qua với nô tì rằng thiếu phu nhân không nghe nàng khuyên bảo, còn mắng
lại nàng xen vào việc của người khác. Nhưng sau đó Bích Đào vẫn cực lực
đi khuyên thiếu phu nhân, buổi sáng hôm đó, Bích Đào ngăn đón thiếu phu
nhân chính vì nói chuyện này, nhưng thiếu phu nhân cố tình không để ý
tới, Bích Đào còn đuổi theo ra ngoài viện, sau đó liền…không thấy trở về nữa. »
Câu kế tiếp không cần phải nói mọi
người tự nhiên hiểu được tội danh Thúy Hà muốn nói là cái gì, Ngô thị
đột nhiên lại hỏi : « Lời đồn đại hai ngày trước truyền ra cũng là do
ngươi gây nên ? »
Thúy Hà có chút hoảng sợ, cúi đầu không nói, trên mặt hiện rõ hai chữ « cam chịu ».
Này…Biên kịch chuyện này rốt cuộc là ai a ! Hách Liên Dung hoàn toàn không nuốt nổi, đúng là thật thật giả giả
đan xen lẫn lộn, nếu nữ chính không phải là nàng, chỉ sợ chính mình cũng coi là thật. Ánh mắt của mọi người nhất thời chuyển qua người Hách Liên Dung, nàng hít sâu một cái, bình tĩnh hỏi lại : « Thúy Hà, những lời
này là ai dạy ngươi nói ? » Nàng biết chỉ bằng Thúy Hà làm sao có thể
soạn ra mấy lời kịch trôi chảy như vậy.
Thúy Hà bối rối nói nhỏ : « Nô tì,
những lời nô tì nói đều là thật, thiếu phu nhân tha mạng ! » Nói xong
nàng như phát điên quỳ gối dập đầu, mồm gào to : « Đại phu nhân, đại
thiếu phu nhân cứu mạng, xin hãy cho nô tì ra khỏi phủ ! »
Hách Liên Dung bề ngoài bất động thanh
sắc (=không biểu hiện, nói năng gì), trong lòng cũng lạnh đi một nửa, là ai ? Vị Thiếu Quân ? Chính là hắn sao ?
Nhất thời trong phòng chỉ vang lên
tiếng cầu xin của Thúy Hà, lão phu nhân không nói, Nghiêm thị không nói, Ngô thị, Vị Thủy Liên cũng không nói gì.
Hồ thị vội vàng chạy đến bên cạnh lão phu nhân : « Nhị thiếu phu nhân sẽ không làm như vậy, nhất định là Thúy Hà nói bậy ! »
Lời của nàng chưa dứt, Vị Thiếu Quân đã bước vào cửa : « Những lời nàng ta nói cũng không hoàn toàn là nói bậy, hình nhân kia đích thật là Bích Đào tìm thấy trong phòng ngủ của con. » Sự xuất hiện của Vị Thiếu Quân đều
ngoài dự kiến của mọi người, hơn nữa, lời nói của hắn không những làm
cho Thúy Hà kinh ngạc lẫn nghi ngờ vô cùng mà ngay cả mấy người Nghiêm
thị, Ngô thị cũng lộ đầy ngạc nhiên.
Lão phu nhân phản ứng mạnh mẽ : « Cái gì ? Chẳng lẽ những lời Thúy Hà đều là sự thật ! »
Lời này chứng tỏ lúc trước lão phu nhân vốn không tin tưởng những lời nói của Thúy Hà, sắc mặt Nghiêm thị bởi
vậy mà trở nên khó coi. Thúy Hà là do nàng dẫn tới trước mặt lão phu
nhân, hiện tại lão phu nhân nói như vậy chẳng phải vỗ vào mặt nàng trước mặt mọi người ?
Vị Thiếu Quân lầm bầm cười nói, ngắm nghía Hách Liên Dung đang hoảng hốt giữa phòng, đầy vẻ như đang xem kịch vui.
Lão phu nhân vội vã ngồi thẳng người,
giận giữ với Hách Liên Dung : « Cái thứ kia thật là do ngươi làm để
nguyền rủa Thiếu Quân ? Uổng ta còn tin tưởng ngươi… »
Bên tai vang lên tiếng lão phu nhân
quát đến chói tai, tâm tình Hách Liên Dung dần dần chìm xuống, quả nhiên là hắn sao ? Bởi vì bất mãn mà làm ra chuyện này để trả thù ? Có điều
nàng thấy kì quái vì sao Vị Thiếu Quân ngày đó không nói thẳng ra sự
thật, ngược lại còn lo lắng bày ra cái gì mà chuyện xưa, chẳng lẽ muốn
dùng cái chết của Bích Đào đổ lên người nàng, khiến nàng không thể trở
tay ? Thế nhưng trong cái gia đình này, tội danh nguyền rủa so với giết
chết một nha hoàn còn lớn hơn rất nhiều. Như lão phu nhân nói, cho dù
người ta nói Hách Liên Dung là hung thủ giết người bà cũng không để tâm, nhưng vừa nghe rằng Hách Liên Dung nguyền rủa Vị Thiếu Quân thì lập tức không buông tha.
« Nhị tẩu sẽ không làm như vậy ! » Vị
Đông Tuyết – luôn không bao giờ thể hiện trước mặt mọi người đột nhiên
lên tiếng. Nàng ngồi trên ghế cúi thấp đầu, không thấy rõ vẻ mặt, các
đầu ngón tay bị vặn vẹo đến trắng bệch, qua một lúc lâu mới nói tiếp :
« Nhất định, nhất định