
chưa thể coi như
bằng hữu. Tuy rằng không quên được lúc nàng ấy chân tình tha thiết
khuyên bảo mình cố gắng nắm lấy vị trí đương gia, cũng không thể quên
được chính mình dần dần yên tâm ỷ lại Bích Liễu, nhưng tình cảm sao có
thể bắt buộc được. Miên man suy nghĩ một hồi Hách Liên Dung mới có thể
thấy thoải mái đôi chút.
Sáng sớm hôm sau Hồ thị đến tìm Hách
Liên Dung nói là muốn đến miếu Quan Âm dâng hương, hơn nữa muốn cầu một
bùa bình an cho Hách Liên Dung, muốn nàng cùng đi theo.
Hách Liên Dung vốn sớm đã quên chuyện này vì cái chết của Bích Đào, không ngờ Hồ thị vẫn nhớ kỹ.
Thấy Hách Liên Dung do dự, Hồ thi cười
nói: “ Không cần phải bận tâm đến mấy cái lời đồn đại, trong nhà này
người có mục đích sâu xa có rất nhiều, con chỉ cần nhớ kĩ bà nội cùng
nương đều tin tưởng con.”
Hốc mắt Hách Liên Dung có hơi nóng lên, tuy rằng nàng không biết suy nghĩ thật sự của lão phu nhân như thế nào
nhưng nàng biết Hồ thị nói vậy hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng chân
thật. Nàng thực sự cảm động.
Dâng hương, từ lúc đến Vân Hạ Hách Liên Dung vẫn chưa từng đến gian miếu thờ nào. Thế nhưng dù Vân Hạ cách xa
Tây Việt nhưng thờ cúng thần tiên đều giống nhau, đơn giản cũng chỉ là
Như Lai, Quan Âm, phật Di Lặc. Có trời mới biết sao mỗi ngày đều có
nhiều người đến xin quẻ với khấn vái như vậy, mấy vị thần tiên đó có xử
lý hết được không?
Tuy rằng đầy bụng nghi ngờ nhưng Hách
Liên Dung vẫn cung kính quỳ lạy Bồ Tát. Từ nhỏ đến lớn, nàng đi du ngoạn khắp nơi đã lạy vô số tượng phật nhưng chưa từng thành kính như bây
giờ, cũng bởi Hồ thị bên cạnh mặt mày trang nghiêm, đại lễ tam quỳ cửu
khấu ( chắc là quỳ ba lần, khấu đầu chín cái) chỉ vì thay nàng tiêu trừ
nguyền rủa nghiệt nghiệp.
Đương nhiên chỉ như vậy thôi cũng chưa
đủ, Hồ thị bái Bồ Tát xong còn đưa Hách Liên Dung đến một thiên điện bên ngoài đại điện này. Nơi này vốn lập ra vì cầu bùa chú, tuy rằng Hách
Liên Dung cảm thấy làm bùa thì nên là đạo sĩ nhưng khi ông lão lôi thôi
kia viết bát tự, tên họ của nàng lên một tấm hoàng phù chi chít những
chú văn thì cũng thấy chẳng khác nhau là mấy.
“Mang chừng một tháng, đốt thành tro
bụi, vạn ác tiêu trừ”. Còn phải uống tro bụi? Hách Liên Dung càng lúc
càng thấy ông lão này như thể lừa đảo: “Cái hình nhân kia vô danh khuyết tính cũng lợi hại như vậy sao? Còn phải uống tro?”
Ông lão kia cằn nhằn nói viết tên viết
họ chỉ là hình thức, oán niệm trong lòng mới là căn nguyên nguyền rủa.
May mắn nàng phát hiện sớm nếu không cũng hết đường cứu chữa.
Hách Liên Dung từ nhỏ được Đảng giáo
dục, trên đường thấy thầy tướng số đều chỉ cười khẩy bỏ đi, hiện tại
đương nhiên cũng coi mấy lý lẽ của ông lão kia như lời vu vơ. Nhưng Hồ
thị lại mê tín không chút nghi ngờ, liên tiếp cam đoan sẽ giám sát Hách
Liên Dung uống tro ông lão kia mới vừa lòng, thu mười hai bạc giải bùa
ngải.
Đúng là ăn cướp mà !
Có lẽ nhìn ra nét khó chịu trên mặt
Hách Liên Dung, lúc chuẩn bị ra cửa ông lão kia mới thâm trầm nói một
câu : « Nghiệt nghiệp giai nhân tâm đến , không thể ắt bị trời tru ! »
Gì ? Có ý gì ?
Hách Liên Dung thật muốn hỏi rõ nhưng
nếu vậy lại như thể mình không có học vấn nên nhất quyết không hỏi lại.
Thế nhưng lúc ra khỏi miếu, Hách Liên Dung vẫn dừng bước : « Nương,
người đi trước đi, con quay lại tìm chút vật linh tinh. »
Nói xong Hách Liên Dung cũng không nhìn Hồ thị, vội vàng quay lại thiên điện chỗ ông lão kia ngồi : « Cái hình nhân không tên không họ kia có phải thật sự lợi hại như vậy ? Thật có
thể khiến người ta chết ? »
Chủ yếu là cái ông lão này vừa rồi nói cái gì mà trời tru với chả không tru nghe thật dọa người, sắc mặt cũng thật đáng sợ.
Ông lão kia lập tức vênh váo ra mặt,
phủi phủi bụi bặm trên người, trưng ra cái bộ mặt giả thần giả quỷ :
« Đó là đương nhiên, vạn vật trên thế gian đều do thần quản, thỉnh
nguyện đều được Phật tổ Bồ Tát phù hộ, bùa chú oán niệm cũng có quỷ thần chấp pháp. Người làm chú vật kia tùy tiện không viết tên họ nhưng oán
niệm trong lòng đã được ác linh tiếp nhận, nếu như không phá giải thì
cái chết cận kề trước mắt ! »
« Không thể nào… » Hách Liên Dung phiền não xua tay : « Cứ cho là thật đi, ông viết thêm cái nữa đi. »
« Hả ? »
« Hả cái gì mà hả ? » Hách Liên Dung
nhìn thẳng vào đôi mắt tí hí của ông lão : « Viết thêm cái nữa, còn có
một người cũng bị nguyền rủa. »
« Mười hai quan tiền vừa nãy chỉ đủ một đạo phù, nếu cô cầu thêm cái nữa thì thêm tiền. » Ông già này, một chút cũng không chịu thiệt.
Thèm vào a ! Quả nhiên vẫn là lừa tiền. Hách Liên Dung nghiến răng nghiến lợi móc ra một cái ngân phiếu đặt lên bàn: “Viết!”
Ông lão nhanh nhẹn cất ngân phiếu rồi rút ra một đạo phù chú : « Tên ? »
« Khụ ! » Hách Liên Dung cố nhỏ giọng nhất có thể : « Vị Thiếu Quân. »
« Gì ? »
« Gì cái gì chứ ? » Hách Liên Dung khó
lòng có thể nhẫn nhịn : « Vị Thiếu Quân ! Nghễnh ngãng thì đừng đến đây
viết phù chú chứ ! »
Lão đầu nhi không lên tiếng, viết xong tên, « Ngày sinh tháng đẻ ? »
Hách Liên Dung đần ra đến nửa ngày : « Không viết có được không ? »
« Đương nh