
Một! Hai! Ba! Bắt đầu! Thiên tài Bảo Bối cũng không phai người không biết nói đạo lý không biết nhân tính,cậu không đem tóc của Vương Tuyết
đốt rụi,mà rất có kĩ thuật lấy tốc độ thật nhanh lướt chiếc bật lửa qua
cách cự ly hoặc xa hoặc gần, vì vậy cứ như thế………
Ha ha ha……….Cuối cùng tóc Vương Tuyết vẫn còn. Nhưng………..ngắn một
cách nghiêm trọng,còn có chút mùi khét khó ngửi, hơn nữa sau khi bị nóng quá lại trở nên mất tự nhiên xoăn mất rồi! Ai yo yo, trào lưu mới nhất, kiểu tóc mới nhất!
Được rồi, thiên tài Bảo Bối cũng biết thủ nghệ của cậu dở nhưng mà cậu đã tận lực xuống tay rất lưu tình.
Thiên tài Bảo Bối cuối cùng cũng đánh giá tóc của Vương Tuyết nói như thế này : chậc chậc, một đầu tóc đen dài thẳng mềm mượt vô cùng nhu
thuận chỉ cần cải tạo một chút đã trở thành chó lông quăn,cô gái này đi
ra đường có ảnh hưởng tới bộ mặt của thành phố không? Về đến nhà có dọa
người nhà chết khiếp không? Cầu nguyện một chút……..
Sau khi cải tạo Vương Tuyết xong, thiên tài Bảo Bối không có việc gì
làm, dù sao cũng mong cha hòa nhã lúc chính thức gặp mặt, không bằng
trực tiếp đi thẳng vào biệt thự của ông ta đi, địa chỉ lần trước cậu đã sớm tra được rồi hì hì………..
Nếu như nơi sống riêng của cha khiến cậu hài lòng sẽ được cộng điểm
ngay,không keo kiệt sẽ cộng điểm,cộng thật nhiều điểm,rất nhanh đến một
trăm điểm thôi.Ngược lại thật sự quá tệ thì…………..haizzz,vậy thì chỉ có
thể nhịn đau mà tiếp tục trừ điểm! Hừ,nếu vậy thì mất luôn sáu mươi
điểm,dù có phong độ hơn nửa cũng không đủ điểm,mà không đủ điểm cậu sẽ
kéo mẹ về Bắc hải đảo tìm cha nuôi,không cần cha ruột!
Nghĩ vậy,thiên tài Bảo Bối liền nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc Thanh Phong Tuấn.
Trước khi đi,cậu còn phá luôn đoạn mật mã bảo mật nhất trong máy tính của Thanh Phong Tuấn,xem xong thần không biết quỷ không hay chạy ra
ngoài, tiện tay lấy danh nghĩa thanh Phong Tuấn chọn một chi cổ phiếu
không quá thu hút nhưng tiểu thiên tài bảo Bối chắc chắn sẽ trúng lớn.
Làm xong tất cả,thiên tài Bảo Bối như lúc tới tiêu sái rời đi,cậu đội lên mũ lưỡi trai,không mang đi một phần tài liệu bởi vì………..tất cả đều nằm cả trong đầu cậu rồi! Cứ như vậy đi,về sau nếu cha đối với mẹ không tốt,cậu có thể đả kích cha khiến công ty cha điêu đứng một chút,còn nếu như cha đối tốt với mẹ, cậu có thể căn cứ vào thông tin cơ mật âm thầm
giúp cha giải quyết nhẹ nhàng rất nhiều vụ buôn bán. Tất cả phụ thuộc
vào biểu hiện của cha á.
Lúc thiên tài Bỏ Bối tới biệt thự của Thanh Phong Tuấn,vừa lúc Diệp
Vị Ương đang lo lắng an toàn cho cậu,nhất định phải bắt Thanh Phong Tuấn đưa mẹ về trước cổng trường học,nói muốn chờ con trai về rồi cùng tới
chỗ ở của hắn. Mà công ty của Thanh Phong Tuấn sau khi bị thiên tài Bảo
Bối chỉnh ác nghiêm trọng như vậy,nhân viên không ty cũng không thể
không thông báo cho Thanh Phong Tuấn.
Đợi đến lúc thanh Phong Tuấn một mình trở về đã rất trễ rồi.Lúc mở cửa thấy có cái gì đó khác với ngày thường.
Nhưng! Khi hắn phát hiện đèn phòng ngủ sáng, khi hắn phát hiện trên
giường hắn xuất một đứa trẻ đang ôm gối ôm lớn ngủ,hắn không thể tin
được, kinh ngạc,còn nghĩ mình đi nhầm phòng rồi sao?
Đứa nhóc này nhìn có chút quen mắt,đã gặp ở nơi nào rồi nhỉ? Nhất thời nhớ không ra.
Ánh mắt Thanh phong Tuấn cuối cùng cũng rất có lực rung động, khi hắn đưa mắt nhìn lâu xuống phía dưới, thiên tài Bảo Bối nửa mê nửa tỉnh mở
mắt.
Trong phút chốc cậu mở mắt ra,Thanh Phong Tuấn lập tức biết tiểu tử
này là ai! Không phải là con của hắn sao! Hơn nữa còn có đôi môi cùng
đôi mắt to xinh đẹp rất giống Diệp VịƯơng!
A,chỉ thấy thiên tài Bảo Bối vừa tỉnh lại còn chưa hiểu tình huống
lúc này,cũng quên mình ở đâu rồi, đại khái không nhìn rõ người trước mặt là người nào, miệng nhỏ lập tức chu ra,đầu vừa nhấc,tay nhỏ bé duỗi
một cái hướng Thanh Phong Tuấn đòi hỏi “Nước,con muốn uống nước, mẹ rót
cho con chút nước đi!”
Thanh Phong Tuấn khóe miệng giật giật,tiểu tử này khẳng định chưa
tỉnh ngủ,chiếm đoạn giường hắn không nói còn không sợ gì đen một nam
nhân như hắn làm mẹ,muốn uống nước? Được rồi, nhìn dáng dấp bé con đáng
yêu như vậy,hơn nửa suốt năm năm không gặp, hắn nguyện ý làm người giúp
việc cho bé con.
Thanh Phong Tuấn đưa cho thiên tài Bảo Bối một ly nước,nửa ngồi xổm cơ thể cao cao có ý tốt đưa cho cậu.Nhưng mà………..
Ước chừng quá ba phút,tay cầm ly nước của Thanh Phong Tuấn cũng đã mềm nhũn,thiên tài Bảo Bối vẫn không chịu nhận!
“Này,nhóc con, không phải la hét đòi uống nước sao? Nước đây,cầm
lấy!” Thanh Phong Tuấn cật lực để giọng mình trở nên ấm áp trầm thấp một chút, sợ hù bé con.
“Không chịu! Mẹ đút cho con uống uố…ng cơ!” Được rồi,thật ra thì
thiên tài Bảo Bối đã tỉnh ngủ,cậu chỉ là đang tiếp tục giả vờ ngốc
nghếch thôi! Bình thường cậu ở nhà rất chịu khó,không cần ai nuông chiều còn thường giúp Diệp Vị Ương làm chút việc nhà.
Thanh Phong Tuấn vừa nghe lời của cậu,mặt đầy hắc tuyến! Ngất! Diệp
Vị Ương bình thường dạy bảo con trai thế nào vậy? Thế nào mà lại nuôi ra một tiểu Bá Vương? Con quỷ nhỏ lười biếng thế này ? Thôi,ngườ