
nên người nông
dân luôn cầu thần khấn Phật phù hộ cho vụ mùa thu hoạch êm ả, không phát sinh thiên tai.
Thế nhưng cổ thư từng viết "thứ nhất hạn
hán, thứ nhì châu chấu", nói cách khác nạn châu chấu thường thường xuất
hiện cùng với hạn hán. Lượng mưa năm nay cũng cao, sao có thể xuất hiện
thiên tai chứ? Tiết Minh Viễn vội vàng hỏi: "Chẳng phải mấy ngày mùa hè
mưa to lắm sao, ta cũng đã hỏi thăm các vị trưởng lão, cao nhân, ai nấy
đều nói năm nay mưa thuận gió hòa kia mà. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tên sai vặt vội vàng đáp: "Đông gia, không phải nạn châu châu mà là cao
lương bị sâu cắn chết! Chao ôi, ngài mau đi xem đi!" Hắn xoay người đi
ngay, Tiết Minh Viễn dẫn Nhược Thủy cùng đến thôn mà y thu mua cao
lương. Trên đường đi, tên sai vặt nọ tuần tự thuật lại sự tình.
Chính hắn cũng mới phát hiện chuyện này sáng nay, theo lời hắn kể lại thì cứ
như là có ma quỷ đẩy sâu bệnh vào ruộng đồng lúc trời nhá nhem vậy, mọi
thứ vẫn bình thường cho đến ngày hôm qua. Sáng hôm nay vừa đến thăm
ruộng cao lương thì thấy các cây đều ngã rạp, hoa vẫn chưa nở hết, rất
nhiều gốc bị ăn ruỗng. Hỏi mấy lão nông thì mới hay thứ nạn này rất khó
phát hiện sớm, loại sâu này sinh trưởng trong thân cây, cho nên lá và
hoa cao lương đều tươi tốt. Thế nhưng lúc này đây, thế cục vô phương
xoay chuyển. Sâu bệnh phát sinh kéo theo đại dịch, thứ ám chỉ trong câu
ngạn ngữ cổ này chính là loại sâu ăn cao lương – chúng thuận thế ăn
theo, đục nước béo cò - nguyên nhân chính gây ra nạn sâu bệnh cho cây
cao lương.
Tên sai vặt quá sợ hãi nên vội vàng chạy đến báo
với Tiết Minh Viễn, Tiết Minh Viễn càng nghe càng hoảng loạn. Cuối cùng
cũng đến ruộng cao lương, Tiết Minh Viễn vừa xuống xe đã thấy đầu óc
choáng váng, mất trắng rồi! Trong mắt y chỉ còn đọng lại hình ảnh ruộng
cao lương ngã rạp vì dịch bệnh, y nhìn những thân cao lương bị ăn ruỗng
hết cả, rồi thất thần ngồi phịch xuống mép ruộng. Mấy lão nông dưới
ruộng khóc lóc thảm thiết, thành quả một năm đổ sông đổ bể, ai mà không
thấy xót xa. Cao lương bị sâu bệnh là thiên tai. Lúc này nào ai còn cách gì khác.
Thế nhưng người chịu thiệt là bản thân Tiết Minh
Viễn, thế cục xoay chuyển trong nháy mắt, chớp mắt có thể thành hào phú
một phương, nhưng cũng trong chớp mắt lại có kẻ tán gia bại sản. Trưởng
thôn có phần e ngại, dù gì Tiết Minh Viễn cũng mất một khoản lớn. Trưởng thôn đứng bên cạnh cất tiếng: "Gặp thiên tai thế này cùng lắm cũng chỉ
giành giật lại được hai, ba phần, may là không phải nạn châu chấu, nếu
là châu chấu thì một phần cũng không thu về được. Thân cây cao lương đều hư hại cả, cùng lắm chúng ta đưa đến các nơi chế tác thủ công, chí ít
cũng lấy lại được một ít. Còn có thể thu về một chút..."
Tiết Minh Viễn biết giờ phút này có oán trách cũng vô ích, mười hai vạn
lượng bạc của mình còn có thể thu lại hai, ba phần cũng là tốt lắm rồi.
Tiết Minh Viễn bảo trưởng thôn tranh thủ thu gom những cây cao lương
chưa bị hư hại, nếu gặp tai ương, hẳn là nơi làm rượu cũng thiếu nguyên
liệu, có thể bán giá cao một chút. Thân cao lương đã hỏng cũng phải gấp
rút đưa sang nơi chế tác thủ công. Xử lý xong công việc, Tiết Minh Viễn
khẩn trương quay về nhà, vừa bước vào nhà thì đổ bệnh.
Tiết
Minh Viễn nằm trên giường, khuôn mặt y đỏ bừng, đôi môi khô nứt nẻ.
Nhược Thủy ngồi bên cạnh cầm chiếc khăn ướt đặt lên trán Tiết Minh Viễn, vừa giục đám nha hoàn gọi đại phu nhà mình đến. "Thanh Tố, ngươi mau đi gọi người đến đây, sao đại phu mãi mà chưa đến." Nhược Thủy lo lắng
nói.
Tiếng nàng vừa dứt đã nghe một giọng khác từ ngoài
truyền vào: "Đến rồi đến rồi, Nhị nãi nãi, đại phu đến rồi." Người bước
theo sau chính là đại phu của tiệm nhà.
Nhược Thủy vội nói:
"Xin đại phu nhanh chóng xem mạch cho phu quân, hôm qua rong ruổi một
ngày trời bên ngoài, buổi tối đã nóng như lửa đốt. Không biết có phải
trúng gió độc hay không, xin ngài mau mau xem một chút." Đại phu ngồi
trên băng ghế bắt mạch cho Tiết Minh Viễn.
Nhược Thủy lui
sang một bên, chau mày hỏi khẽ: "Sao lâu như thế mới quay về? Không phải ta đã dặn các ngươi đi mời đại phu ở tiệm con đến sao, sao đại phu ở
tiệm chính lại đến đây?" Tiệm thuốc không giống y quán, đại phu của tiệm thuốc thường không xem bệnh, cho nên mới gọi là tọa đường đại phu, tiệm thuốc chủ yếu dựa vào việc bốc thuốc kiếm được hàng tháng nên về cơ bản là không thu phí chẩn bệnh. Đại phu của y quán thì khác, những người
này thường đến thăm bệnh tận nhà, phí tổn cũng tốn kém hơn. Một hình
thức là kiếm tiền ổn định hàng tháng, còn hình thức kia là đến nhà thu
phí, nếu xem bệnh cho nhà phú gia đương nhiên tiền công cũng nhiều hơn,
kiếm được không ít.
Tên sai vặt oan ức nói với vẻ tức giận:
"Mọi người biết nhà chúng ta gặp nạn, Nhị gia lại cầm cố hết mấy cửa
tiệm, hôm nay người ngoài ai cũng đồn thổi tiệm nhà ta sụp đổ rồi. Tiểu
nhân vừa ra ngoài đã thấy rất nhiều ông chủ tiệm khác lôi kéo đại phu
của tiệm ta về phía bọn họ. Tiểu nhân gọi người nào họ cũng bảo xong
việc sẽ đến. Tiểu nhân không đợi được nữa nên mới đến thẳng t