
iệm chính,
đại chưởng quỹ vừa hay chuyện đã phái đại phu theo tiểu nhân đi ngay."
Nhược Thủy thở dài một tiếng, gật đầu ra chiều đã rõ. Thói đời là thế, tình
người khi ấm khi lạnh, lòng người dễ đổi thay, lúc này đây bản thân
không thể trách người khác, vốn dĩ chỉ là quan hệ quen biết thông
thường, ai cũng bán nghệ kiếm cơm cả, già trẻ một nhà đều trông việc
miếng ăn này, dù bản thân không coi trọng vật chất cũng không thể bắt cả nhà người ta cùng húp cháo. Cú này Tiết Minh Viễn ngã quá đau.
Đại phu đã bắt mạch xong, đang kê đơn thuốc, ông vừa viết vừa nói: "Đông
gia nộ hỏa công tâm nhưng không có gì đáng ngại, chỉ cần dùng ba viên an cung ngưu hoàng tán sẽ khỏe lại. Ngoài ra thẩm bổ thêm bằng một số thứ
trừ hỏa là không sao. Nhị nãi nãi xin cầm lấy. Trong tiệm không thể vắng người trông nom, tiểu nhân xin cáo từ."
"Làm phiền ngài rồi, Thanh Tố, mau đi tìm xe đưa lão tiên sinh về tiệm." Nhược Thủy nhận lấy đơn thuốc mà đại phu đưa, nàng bước ngoài gọi người lấy thuốc sắc cho
Tiết Minh Viễn. Tiết Minh Viễn uống thuốc xong, vừa ngủ vừa đổ mồ hôi
đầy người, đến chạng vạng cuối cùng nhiệt độ cũng hạ.
Tiết
Minh Viễn phát sốt một ngày đêm, toàn thân đau nhức vô lực, y nằm trên
giường, Nhược Thủy bưng chén cháo từ tốn đút từng muỗng. Sau khi đám trẻ đi học về, đứa nào cũng đều chạy đến thăm Tiết Minh Viễn. Nhược Thủy
nói cho bọn chúng biết phụ thân chúng ngã bệnh, không được ồn ào. Tiết
Uyên ngoan ngoãn đứng bên giường kéo tay Tiết Minh Viễn, cậu bé nhỏ nhẹ
nói: "Phụ thân có thấy khó chịu không, khi con bị bệnh thường uống nước
lê trắng nên mau khỏe lắm. Mẫu thân, người cũng cho phụ thân uống cái đó đi."
Tiết Minh Viễn xoa đầu Tiết Uyên, y cười nói: "Được,
lát nữa phụ thân sẽ uống." Để bọn nhỏ trò chuyện vài câu rồi Nhược Thủy
đưa chúng về phòng, riêng Tiết Đinh cứ nài kéo nên ở rốn thêm. Nhược
Thủy nghĩ bụng chắc Tiết Đinh có chuyện không tiện nói trước mặt các đệ
đệ, dù sao bọn chúng cũng đã lớn, huống hồ Tiết Đinh lại trưởng thành
hơn hai đứa kia một chút, nàng cười hỏi: "Đinh nhi có chuyện gì muốn nói với phụ thân sao?"
Tiết Minh Viễn nghe thấy vậy bèn nhìn
Tiết Đinh với ánh mắt khích lệ, Tiết Đinh do dự một lát rồi mới lí nhí
thưa: "Hôm nay khi con đến trường, mấy đứa bạn đều nói cửa hàng nhà
chúng ta sắp phá sản, chuyện này có thật không ạ?" Nhược Thủy vừa nghe
đến đây đã rùng mình, bệnh tình của phụ thân thì không màng lại đi hỏi
chuyện của cửa hàng sao. Dù có lụn bại cũng không để ngươi đói, dù không phá sản cũng chẳng có phần của ngươi!
Sắc mặt Tiết Minh Viết tối sầm lại, y cất tiếng: "Những chuyện này không phải thứ một đứa trẻ
như con cần quan tâm, nhà ta cũng sẽ không để các con đói. Con nói mấy
đứa trẻ kia rốt cuộc là ai?" Tiết Đinh cúi đầu nói: "Chính là Trạch
đường ca (*anh họ), còn có cả Lý Văn Hiên, bọn chúng nói tin tức ai nấy
đều biết, còn nói..." Tiết Minh Viễn cắt ngang: "Con chơi thân với Tiết
Trạch sao?"
Tiết Đinh phản ứng bằng cách nói dối: "Cũng bình thường ạ, khi rảnh rỗi cũng trò chuyện vài câu."
Tiết Minh Viễn nói với Tiết Đinh: "Con không cần lo đến những chuyện này,
học hành cho tốt là được rồi. Giả như nhà ta có xảy ra chuyện cũng không để con bị đói, huống hồ người ngoài chỉ biết nói miệng, nếu nhà ta gặp
chuyện thật thì liệu bọn họ có ra tay giúp đỡ không? Vì thế con không
nên kể chuyện trong nhà cho người ngoài nghe, biết chưa?"
Tiết Đinh gật đầu, ỉu xìu quay về phòng. Tiết Minh Viễn thở dài một tiếng, y nói với Nhược Thủy: "Nương tử, nàng mang sổ sách lại đây giúp ta."
"Bệnh vừa thuyên giảm thôi, chàng phải nghỉ ngơi thêm một ngày nữa đã." Nhược Thủy lắc đầu.
Tiết Minh Viễn nói: "Phải nắm lấy thời gian, tình hình cửa hàng nguy cấp lắm rồi, nếu không sớm thu xếp e là cuối năm nay sẽ về tay người khác.
Không biết số tiền kia chúng ta có thể thu lại được bao nhiêu, tình hình xấu quá!"
Nhược Thủy vừa an ủi vừa khuyên giải: "Dù như thế
chàng cũng phải nghĩ đến sức khỏe, hơn nữa cụ thể thu được bao nhiêu
chàng cũng chưa biết, bây giờ có tính cũng chỉ là ước chừng. Chi bằng
hôm nay chàng nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai tinh thần khá hơn hẵng tính." Sức khỏe Tiết Minh Viễn đúng là không được tốt, nghĩ vậy, y bèn nằm
xuống ngủ bên cạnh Nhược Thủy.
Tờ mờ sáng hôm sau đại chưởng
quỹ đã đến, Tiết Minh Viễn vào làng gặp vài người, đến chạng vạng mới
quay về cùng đại chưởng quỹ, vội vàng ăn vài miếng cơm rồi chui tọt vào
thư phòng. Bận rộn vài ngày cuối cùng cũng làm xong sổ sách.
Lần này gặp phải thiên tai, tình hình còn nghiêm trọng hơn so với dự tính,
cây lương thực gần như mất sạch, số cao lương bị sâu ăn cũng tương
đương, nhắm chừng chỉ có thể thu về hơn một vạn lượng. Những thứ thu mua của những nhà khác cũng coi như mất trắng. Nói cách khác, Tiết Minh
Viễn không chỉ dốc toàn bộ số tiền tích góp được mà còn liên đới đến số
tiền đổ thêm vào từ việc thế chấp cửa hàng. Hiện tại ở Đài Châu chỉ còn
tiệm chính, ba gian tiệm khác và một vạn lượng tiền luân chuyển.
Tiết Minh Viễn nhìn đống sổ sách, mặt cắt không còn hột máu. Lão chưởng q