
"Phải, thế nhưng chân rết bên nào cũng to nên thiếp không thích.
Còn chàng ba chân đều nhỏ nên thiếp mới ưa."
Tiết Minh Viễn
vừa nghe vậy bèn hung dữ đáp lại: "Để đêm nay vi phu cho nàng xem quá
trình hóa lớn của chân thứ ba!" Thấy đôi gò má nàng ửng hồng, Tiết Minh
Viễn vừa vui vẻ cười ha hả vài tiếng đã lại hét lên ui da, rồi thê thảm
nhìn về phía Nhược Thủy, y bị tiểu thê tử ngắt nhéo bầm mình! Sau khi ba người trở
về nhà đã thấy mọi người đều đứng nghênh đón ở sảnh chính, Tiết Uyên rất thích thú với mấy con diều mà ba người họ mua về, Tiết Uyên có ăn lại
có chơi bèn liếng thoắng hỏi xem khi nào họ mới xuất môn lần nữa. Tiết
Đinh nhận lấy con diều, ánh mắt cậu bé cũng ánh lên niềm vui, cầm trong
tay ngắm ngắm nghía nghía.
Nhược Thủy thấy các con mình vui
vẻ như thế thì hài lòng lắm, nàng vừa cười vừa bảo: "Bây giờ đã sắp vào
đông rồi, chưa thả diều được. Các con đợi đến khi hoa nở xuân về thì rủ
các bạn cùng ra ngoài thành chơi." Ba đứa nhỏ reo hò vui sướng, trong
khi đó Thẩm Mộ Yên lại nhíu mày bĩu môi, định nói gì xong lại thôi.
Đợi đến khi Tiết Đinh trở về phòng, cậu bé bèn nói với nha hoàn: "Tỷ cất
giúp ta thứ này đi, đừng để thứ gì đè nặng lên, cũng đừng đặt ở nơi quá
bụi, sau này còn lấy ra dùng."
Thẩm Mộ Yên nghe vậy lập tức
ngắt lời: "Đặt ở đáy rương là được rồi. Người ta đi chơi, con cũng đi
chơi thì sao trổ hết được tài năng chứ. Sang năm con đã bảy tuổi rồi,
cũng nên bắt đầu chuẩn bị vào thượng thư viện là vừa. Không thể ham chơi nư những đứa trẻ khác, hi vọng của di nương đều đặt cả vào con đó."
Từ mấy tháng trước, Thẩm Mộ Yên đã tiêm vào đầu Tiết Đinh rằng thị ta và
Tiết Đinh sau này ra sao đều trong vào việc học của Tiết Đinh có thành
công hay không. Nước chảy đá mòn, qua thời gian, tư tưởng kia hằn dấu
trong đầu đứa trẻ. Trong đầu cậu bé đã mặc nhiên cho rằng nhất định phải học hành mới được. Tiết Đinh sờ con diều kia, lí nhí nói: "Con biết rồi di nương."
Lại nói Nhược Thủy vừa tất bận chuẩn bị lễ mừng
năm mới cho nhà, vừa gấp rút hoàn thành đồ thêu tặng cho Diêu thái phó
và Diêu lão phu nhân. Nhược Thủy thấy thêu thứ gì lớn e là không kịp,
cho nên quyết định sẽ thêu tặng Diêu thái phó một cái quạt, tặng Diêu
lão phu nhân một túi đựng tiền.
Quá trình hoàn thành tặng
phẩn này không làm khó được Nhược Thủy. Nhược Thủy đích thân tìm nhiều
mẫu hoa văn đa dạng, Tiết Minh Viễn nhìn mấy thứ hoa văn phong phú kia
cũng vui vẻ mà rằng: "Đẹp quá, nương tử vẽ hoa cỏ mà sống động như thật, chi bằng thêu xong lễ vật cho nhạc phụ nhạc mẫu, nàng cũng thêu cho ta
vài món chứ nhỉ." Nhược Thủy đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Thế
nhưng chỉ hơn mười ngày sau, Nhược Thủy hân hoan đem thành phẩm cho Tiết Minh Viễn xem. Tiết Minh Viễn cầm thứ kia trong tay, dù cố gắng thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng hoa văn hôm trước. Đây là hoa cỏ sao? Sao trông như vừa bị ai đó giẫm đạp lên...
Tiết Minh Viễn ho
khan một tiếng rồi nói: "Dù sao nương tử khổ công thêu mấy thứ này cũng
vất vả rồi, mấy thứ đồ của vi phu không nên nhọc đến nương tử nữa. À
phải, đồ đưa về kinh cũng chỉ là chút quà mừng năm mới, tặng nhạc gia
một ít bạc trắng, thêm vài thứ thổ sản là tỏ rõ tâm ý của chúng ta rồi." Thứ này mà tặng về nhà mẹ, e là Nhược Thủy sẽ bị mắng mất. Chỉ là không mắng thẳng trước mặt Nhược Thủy mà thôi.
Chớp mắt đã đến năm mới, đêm ba mươi, hai nhà Tiết Minh Hiên - Tiết Minh Viễn cùng nhau
quây quần. Trong chính đường ở phủ Tiết Minh Hiên, cơm nước đã được dọn
lên tưng bừng náo nhiệt vô cùng, chẳng khác gì đã qua năm mới.
Mùng một đầu năm, theo lệ cũ là phải quay về tổ trạch Tiết gia. Trông vẻ mặt như bị ai thiếu hai trăm lượng của Nhị thúc nhà họ Tiết thật chẳng hợp
với không khí tươi vui hiện tại. Nam nhân nhà họ Tiết bái lạy ở từ đường xong đã quay về chính đường nghe giáo huấn.
Nội dung của năm này là về thế cục bất ổn trong kinh thành, Tiết gia cũng có làm ăn ở
đấy nên bị ảnh hưởng khá lớn. Song trụ cột kinh thương vẫn là ở Hàng
Châu chứ không phải kinh thành, cho nên lợi nhuận năm nay dù có, nhưng
cũng ít hơn năm trước, năm sau sẽ nỗ lực nhiều hơn. Chuyện này Nhược
Thủy mới được nghe qua lần đầu, hóa ra cũng còn được nhận tiền lời, nàng vốn cho rằng đã ra riêng thì chuyện này không liên quan đến nhà mình.
Thế nhưng Nhược Thủy lại chú ý đến nụ cười lạnh lùng của Tiết Minh Viễn
khi nghe đến vấn đề này.
Sau khi cầm chắc tiền lời trong tay, Nhược Thủy liền hiểu được ý nghĩa bên trọng nụ cười nhạt kia. Sản
nghiệp nhà họ Tiết lớn như thế, ấy thế mà tiền lãi chia đến tay Tiết
Minh Viễn chỉ hơn bảy trăm bạc. Dù rằng lợi nhuận của Tiết Minh Viễn
không thể so sánh với tổ nghiệp của Tiết gia, thế nhưng lợi tức hằng năm cũng đã trên hai vạn lượng. Xuất ra bảy trăm lượng này cho mọi người,
vị Nhị thúc kia cũng nói ra được mà chẳng lo mất mặt.
Lĩnh
bạc xong, Tiết Minh Viễn và Tiết Minh Hiên vẫn theo lệ cũ không dùng cơm ở nhà tổ, cả hai người lập tức đi ngay. Nhược Thủy và Tiết Minh Viễn
ngồi một xe, ba đứa nhỏ ngồi một xe. Trên xe, Nhược Thủy vẫn ngạc nhiên
nhìn số bạc