
ại truy hỏi, ta vừa về đến nhà đã bị thẩm vấn như phạm nhân, về nhà mà chẳng khác gì
lên công đường."
Nhược Thủy nói: "Thiếp nào có!"
Tiết Minh Viễn cười: "Ta biết nàng không có mà, ta chỉ nói vậy thôi. Ta
không thích lang chạ với mấy cô gái bên ngoài, bọn họ cũng vì tiền cả,
ta có gì đáng để bọn họ xem trọng chứ. Bề ngoài thô kệch, miệng lại
không biết nói lời đường mật. Ta luôn biết mình đang đứng ở đâu."
Nhược Thủy vội vàng nói: "Không đâu, chàng rất tốt mà. Chàng thấy đó, chàng
luôn khuyên bảo thiếp, thiếp đau bụng chàng còn sưởi ấm giúp thiếp nữa."
Tiết Minh Viễn cười ngượng ngùng: "Chẳng phải nàng cũng thấy mấy chuyện đó quá nhỏ nhặt sao."
Nhược Thủy lắc đầu: "Cuộc sống của chúng ta chính là nhờ những việc nho nhỏ
như thế bồi đắp thành, nào có mấy chuyện lớn đến độ kinh tâm động phách
chứ."
Tiết Minh Viễn ôm Nhược Thủy vào lòng, nhẹ nhàng bảo:
"Vậy sau này nàng cũng không cần phải đề phòng cẩn thận quá như thế,
nàng đã thành thân, phu quân của nàng không cần nàng giỏi giang, chỉ cần nàng dịu dàng, hòa nhã là tốt rồi." Nhược Thủy vui vẻ gật đầu.
Thật ra Tiết Minh Viễn cho rằng Nhược Thủy khi còn ở nhà mẹ đã quen chịu
khổ, nên không thể làm gì khác ngoài việc lúc nào cũng mỉm cười mong
người khác hài lòng. Y không đành lòng, cảm thấy quá vất vả cho nàng. Dù là mục đích giống nhau, nhưng lời khuyên hôm nay của ý lại khiến Nhược
Thủy buông xuống mặt nã hoàn mỹ không sứt mẻ của nàng bấy lâu, từ hôm
nay lớp ngụy trang đã mất, khuôn mặt thật sự chỉ thuộc về Diêu Nhược
Thủy được hé lộ. Một Nhược Thủy được sống thật với lòng mình.
Nhược Thủy rất vui vì chuyện này, Viên cô nương bên kia sau khi trở về thì
bắt đầu oán thán ca ca mình, cữu huynh Viên gia bị Tiết Minh Viễn cự
tuyệt, cả lễ tặng cũng tặng không xong, tâm trạng càng buồn bực. Hơn nữa Tiết Minh Viễn đã hạ lệnh đuổi khách, nếu cứ ở lì không đi e là không
tiện. Cữu huynh nhà họ Viên nói thẳng: "Muội không nghe người ta nói rồi đó sao, họ đã nói muội phải về đi, ta cũng đã nhắn tẩu tẩu tìm vài gia
đình tốt cho muội, lần này quay về nếu vẫn không ưng, không chịu gả chắc ta phải nuôi muội cả đời mất."
Viên cô nương không phản đối
chuyện trở về nhà, Tiết Minh Viễn hạ lệnh đuổi khách là một nhẽ, quan
trọng là nàng ta cảm thấy Nhược Thủy thật đáng sợ. Nhược Thủy không chút nghĩ ngợi đã đặt mình ở vị thế của Tiết Minh Viễn mà suy nghĩ, Viên cô
nương tự vấn cũng thấy mình không làm được. Có người như vậy ở bên cạnh
Tiết Minh Viễn, chẳng phải càng khiến những thói không tốt của nàng ta
nổi bật hơn sao. Không được, nơi này không thích hợp ở lâu, Viên cô
nương hẵng còn chưa đồng ý chuyện tẩu tử giúp nàng ta tìm một gia đình
gả vào, nhưng đã bằng lòng nghe theo ý kiến của cữu huynh Viên gia, thu
xếp đồ đạc trở về nhà. Ngày hôm nay, tâm tình Nhược Thủy vui vẻ vạn phần, những người ngoài kia đều cùng nhau rời
khỏi Tiết phủ. Thẩm tiểu muội về nhà mẹ chuẩn bị xuất giá, còn Viên cô
nương và ca ca nàng ta bàn chuyện làm ăn xong cũng quay về Hàng Châu.
Nhược Thủy vui vẻ đứng ở cửa tiễn chân người đi.
Cuối cùng
cuộc sống cũng trở lại vẻ yên bình vốn có, nhà có mặt người ngoài đúng
là không được tự nhiên. Tiết đông đến, Nhược Thủy dẫn theo Đường ma ma
và Tố Tâm đi chuẩn bị dần những thứ quà lễ cho năm mới. Năm nay là năm
đầu tiên Nhược Thủy giữ cương vị đương gia nên chú ý từng li từng tí,
chỉ sợ sơ suất điều gì.
"Đường ma ma, thay ta đưa quà đến cho chưởng quỹ các tiệm." Nhược Thủy đứng ở khố phòng dặn dò.
Đường ma ma nhanh chóng thu xếp mấy món để tặng các chưởng quỷ, sau mới quay
sang khẽ nói với Nhược Thủy: "Quà tặng cho mỗi đại chưởng quỹ là hai bộ y phục bằng gấm và năm lượng bạc, cho đại phu ở tiệm thuốc mỗi người một
bộ y phục, một bộ dụng cụ tứ bảo và năm lượng bạc. Mấy cậu học việc mỗi
người hai lượng bạc. Vậy là đủ rồi ạ, chúng ta cứ sai người theo danh
sách mà chuẩn bị bạc và xiêm y là ổn thỏa, đầu tháng chạp là có thể phân phát xuống dưới."
Nhược Thủy nói với Đường ma ma: "Phần của
hạ nhân trong nhà đã chuẩn bị xong chưa? Có người chỉ trông vào chút
tiền ấy để qua năm mới, ngàn vạn lần chớ phạm sai lầm."
Đường ma ma cười đáp: "Nhị nãi nãi yên tâm, lão nô đã chuẩn bị xong cả rồi.
Việc này người không cần bận tâm nữa. Phải rồi, Nhị nãi nãi nghĩ xem
chúng ta nên gửi gì về kinh thành?"
Nhược Thủy được Đường ma
ma nhắc nhở mới nhớ ra, lễ mừng năm mới chẳng những phải biên thư mà còn phải gửi quà về nhà. Nhược Thủy bắt đầu nhớ lại những ngày còn ở nhà
mẹ, hàng năm ba vị tẩu tẩu thường tặng thứ gì nhỉ? Ừm, hình như đại tẩu
thường nhờ phụ thân tìm ít trà hiếm đưa về nhà mẹ đẻ. Phụ thân của Nhị
tẩu hình như thích đồ sứ, mỗi năm Nhị tẩu đều sưu tầm vài món. Còn Tam
tẩu lại tặng lão nhân gia một ít rượu ngon.
Suy nghĩ hồi lâu, Nhược Thủy cảm thấy mấy điều này chẳng giúp ích gì cho nàng. Quà tặng
cốt phải là thứ người nhận yêu thích, chuyện này Nhược Thủy biết chứ.
Trước kia khi nàng giúp mẫu thân chuẩn bị quà cho các vị nương nương
trong cung chưa từng phạm sai lầm. Vấn đề quan trọng lúc này là nàng
khôn