
thượt ra,
theo sau cữu huynh Viên gia bước đến nhà chính.
Cữu huynh nhà họ Viên
dẫn theo Bảo Nhi bước đến chính phòng của Tiết Minh Viễn, Viên cô nương
bất đắc dĩ theo sau. Tiết Minh Viễn đang tán gẫu với Nhược Thủy, nghe
nói cữu huynh Viên gia đưa người đến, không rõ là có chuyện gì, y thở
dài một hơi rồi dẫn Nhược Thủy cùng ra nghênh tiếp.
Tiết Minh Viễn vừa bước đến phòng khách đã nhìn thấy Bảo Nhi đứng phía sau cữu
huynh nhà họ Viên, chân mày y nhíu chặt lại, y bỗng có một dự cảm xấu,
vị cữu huynh này hẳn lại sắp làm ra chuyện không ai hiểu nổi đây. Quả
nhiên, cữu huynh nhà họ Viên vừa thấy người đến đã lên tiếng cười bảo:
"Dạo gần đây muội tế có khỏe không?"
Tiết Minh Viễn gật đầu
nói: "Cữu huynh hẳn cũng khỏe, ngày hôm nay thế này là?" Nói đoạn, y
vươn tay về phía Bảo Nhi đứng sau lưng cữu huynh nhà họ Viên.
Cữu huynh Viên gia vừa cười vừa nói: "Ngày hôm qua tình cờ gặp được muội
tế, chuyện này... Ta biết bên cạnh muội tế không có nhiều người hầu hạ,
đây chính là Hồng cô nương ngồi cạnh muội tế hôm qua, ta thấy cô nương
ấy và muội tế trò chuyện rất vui nên mới tìm tú bà làm khế ước chuộc
thân cho Hồng cô nương. Phải rồi, tú bà cũng nói Hồng cô nương nguyện
lòng toàn tâm toàn ý theo muội tế, có thể ở bên muội tế cũng là phúc
phần của cô nương ấy, nàng ta nguyện từ nay về sau chỉ làm một phụ nhân
an phận thủ thường một lòng phò phu quân."
Nói đoạn, cữu
huynh Viên gia bèn lấy tờ khế ước bán thân của Bảo Nhi từ trong ngực áo
ra đưa cho Tiết Minh Viễn. Tiết Minh Viễn bị cữu huynh nhà họ Viên cài
một màn ác ý, trong mắt người ta y là kẻ thô tục thế sao, đâu phải kẻ
nào cũng có thể bước vào cửa nhà họ Tiết. Suy cho cùng, nếu Tiết Minh
Viễn y muốn cưới Bảo Nhi kia thì cũng không đến lượt người nào đó đưa
đến! Tiết Minh Viễn giận đến không thốt nên lời, "Ngươi... Ngươi..."
Viên cô nương đứng sau lưng chứng kiến trọn một màn này, bèn hung hăng trợn
mắt nhìn Bảo Nhi, sau đó ánh mắt nàng ta hướng về phía Nhược Thủy, chờ
đợi Nhược Thủy lên tiếng ngăn cản. Nàng ta thấy sắc mặt Nhược Thủy tái
nhợt, hai mắt nhìn Bảo Nhi không chớp, lại như nhìn xuyên thấu qua người khác.
Nhược Thủy nhớ lại nàng của trước kia, tình cảnh này
sao quen thuộc quá, dường như đã trải qua không ít lần. Thế nhưng thật
ra mới chỉ một lần mà thôi, nhưng một lần kia cũng đủ vắt kiệt nàng, ấy
là lần đầu tiên nàng gặp những cô gái khác bên cạnh thái tử. Khi đó nàng đã biết bên người thái tử có kẻ hầu hạ, song vẫn nhắm mắt làm ngơ, nàng chưa từng gặp những cô gái kia, nên vẫn làm bộ như chẳng hề hay biết.
Nhớ lại hôm ấy, nàng và thái tử đang đi dạo trong vườn ngự uyển, trong hành cung cũng có một vị quan viên nhân dịp tiến cung đưa theo con gái mình
vào giới thiệu cho thái tử. Người nọ nghiêm trang nói những lời cần phải nói: "Người theo hầu bên cạnh thái tử cũng ít, tiểu nữ bất tài nguyện ý theo thái tử, có thể ở bên cạnh thái tử cũng là phúc phần của con bé."
Thái tử năm xưa không trả lời rõ ràng, y chỉ nhìn xa xăm về phía sau nàng.
Thái tử nhẹ nhàng đáp lại: "Nàng ở đây cũng không có nhiều người trò
chuyện, ta để nàng ấy lại bồi nàng, được không?" Nhược Thủy biết nhất
định thái tử sẽ giữ người này lại, gia tộc của cô gái này ít nhiều cũng
có ích cho thái tử.
Chẳng lẽ phận nữ nhi như nàng dù thế nào
cũng không thoát khỏi cái vòng số mệnh luẩn quẩn này? Nàng đã quên mất
câu trả lời của mình khi ấy, nhưng vĩnh viễn không thể quên được cảm
giác đã hằn sâu trong lòng, cũng như nụ cười hài lòng mà thái tử dành
cho nàng năm xưa. Từ khi sinh ra, nàng đã được dạy dỗ nghiêm khắc, thấm
nhuần vào máu thịt, từng giây từng khắc đều phải bảo toàn thể diện. Mặc
dù Nhược Thủy cảm giác như hồn phách mình đã bay đi, mặc dù trong lòng
nàng ngàn vạn lần không muốn, thế nhưng Nhược Thủy vẫn có thể lộ ra nụ
cười hoàn mỹ nhất, giống như lúc này đây.
Nhược Thủy nhoẻn
miệng cười, mấy lời này thôi cũng đã đủ, không cần phải nói gì thêm. Vừa nghe Tiết Minh Viễn thốt ra hai chữ, nàng đã nhẹ nhàng cất tiếng: "Từ
lâu ta cũng đã muốn nói trong nhà chỉ có hai tỷ muội, không tránh khỏi
có phần hơi vắng vẻ, có thêm muội muội đến hẳn nhiên là tốt rồi. Muội
muội và Nhị gia gặp gỡ nhau cũng coi như là có duyên phận, dù rằng thời
điểm không mấy thích hợp, nhưng trái lại cũng có thú tao nhã. Trộm nghĩ
nếu muội muội đến nhà ta, hẳn có thể giúp ta phân ưu hầu hạ Nhị gia, thứ nữa là khi rảnh rỗi có thể đến chơi với chúng tỷ muội ta, cùng tu tâm
sửa tính, nghĩ đến đã thấy vui vẻ. Nếu sau này muội sinh được một trai
hay một gái cũng coi như không phụ kỳ vọng của Nhị gia."
Nhược Thủy nói nói một phen khiến mọi người khiếp sợ, Tiết Minh Viễn không
ngờ Nhược Thủy lại có phản ứng này, y mở to mắt nhìn nàng chằm chằm.
Viên cô nương hét lớn: "Cô đang nói cái gì vậy chứ, tuyệt đối không thể
để ả ta vào phủ! Cô có biết ả Bảo Nhi này là kẻ thiên nhân kỵ vạn nhân
thụy (*ngàn người cưỡi, vạn người chung giường) sao! Đừng có vì cái danh hiền lương thục đức hão huyền mà để ả ta vào phủ. Cô là chủ mẫu đương
gia, làm vậy có khác gì c