Polly po-cket
Thiên Kim Làm Vợ Kế

Thiên Kim Làm Vợ Kế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327230

Bình chọn: 7.00/10/723 lượt.

n không chút suy nghĩ. Tiết

Hạo suy nghĩ một lát rồi dõng dạc đáp: "Mẫu thân nói, con người phải

biết mình biết ta, không nên có lòng tham quá lớn, chớ nên nghĩ đến

những chuyện không nên nghĩ, coi chừng bị báo ứng!" Một câu này chẳng

khác nào một tia sét đánh Chu tú tài chết đứng, cẩn thận bị báo ứng.

Mặt Chu tú tài tái nhợt, lòng nhiệt huyết chớp mắt bị đánh tan. Chu tú tài

lấy lại bình tĩnh, nhìn hai đứa nhỏ rồi nói: "Các con phân tích rất

đúng, bài thơ này mượn thủ pháp văn chương của tộc Hồi, ừm, hôm nay cũng như mọi ngày, các con luyện chữ trước đi." Hai đứa bé nghe xong liền đi tập viết. Thường thì lúc này Chu tú tài sẽ ôn bài, nhưng hôm nay lại

dành toàn bộ thời gian để lấy lại dũng khí.

Chu tú tài không

tin đây là câu trả lời của Nhược Thủy, trong đầu lại có một giọng nói

nói với y rằng đây chính là câu trả lời thật sự, sau cùng Chu tú tài lại cho rằng Nhược Thủy không hiểu được ý thơ của y. Nhất định là thế, nhất định là như thế, bằng không Tiết phu nhân không thể nào cự tuyệt y.

Ngay đến thơ như vậy cũng không hiểu được, xem ra nàng cũng không phải

trang tuyệt đại giai nhân gì. Không đáng để mình đồng tình.

Cứ thế, Chu tú tài tạm thời buông xuống mối tâm tư dành cho Nhược Thủy. Có thể nói Chu tú tài

đã bị Nhược Thủy "đánh" cho thương tích đầy mình, đành tự lừa mình dối

người an ủi bản thân rằng nàng chẳng qua cũng chỉ là vợ một thương nhân

tầm thường mà thôi, tuy thế nhưng trong tâm trí vẫn không quên được hình bóng của Nhược Thủy.

Vài ngày sau, vào buổi sớm, Tiết gia

lại nghênh đón một vị khách đến, vị này là người từ nhà mẹ Nhược Thủy,

tên gọi Trung thúc. Trung thúc là trợ thủ đắc lực của Diêu thái phó, hẳn là Diêu lão phu nhân lo lắng nên cố tình phái ông đến đây thăm hỏi tình hình. Trung thúc đi xa nhưng chẳng mang nhiều đồ dùng, người cũng chỉ

dẫn theo hai vị.

Diêu Trung dựa theo địa chỉ Diêu Nhược Táp

viết cho để tìm đường đến Tiết gia, ngẩng đầu nhìn tấm biển đề mấy chữ

ngoài cửa rồi ông ngoảnh lại phía sau ý bảo gã sai vặt chạy đến gõ cửa.

Người gác công nhà họ Tiết thấy người đến thì vội chạy ra, gã sai vặt

bước đến hỏi: "Xin hỏi nơi này có phải là quý phủ của Tiết Nhị gia Tiết

Minh Viễn không ạ?"

Người gác cổng cười ha hả đáp: "Phải, các vị là?"

Gã sai vặt cười nói: "Chúng tôi từ kinh thành đến, phiền huynh đài thông

báo một tiếng rằng có người từ nhà mẹ của Nhị phu nhân đến thăm."

Người gác cổng vừa nghe thấy là người nhà mẹ của Nhược Thủy bèn chăm chú quan sát kỹ càng, xem xem gia thế nhà mẹ Nhị phu nhân rốt cuộc thế nào. Sau

khi vào trong bẩm báo, lúc này Tiết Minh Viễn đã ra ngoài, Nhược Thủy

vừa nghe thấy là người từ nhà mẹ đến cũng khẩn trương ra đón. Khi nhìn

thấy Trung thúc - người bên cạnh nàng từ nhỏ đến lớn - thì hai hàng nước mắt lập tức lăn dài trên gò má.

Nhược Thủy nghẹn ngào nói: "Ngài đã cao tuổi còn đích thân đến đây làm gì. Thanh Tố, mau đỡ Trung thúc vào nhà."

Trung thúc gặp được Nhược Thủy cũng không tránh khỏi xúc động, vừa đi vừa

cười bảo: "Bây giờ không thể gọi là cô nương nữa rồi, phải gọi là cô nãi nãi. Lão phu nhân lo lắng nên cố tình bảo tiểu nhân đến thăm hỏi."

Nhược Thủy vừa nghe Trung thúc nhắc đến mẫu thân thì cảm xúc càng trào dâng,

nước mắt rơi lã chã, phải lấy khăn tay che miệng cố gìm lại tiếng nấc.

Nhược Thủy hỏi: "Mẫu thân con thế nào? Còn phụ thân thì sao? Có ai vì

chuyện của con mà nói năng khó nghe không?"

Trung thúc vội

vàng an ủi: "Sức khỏe lão phu nhân rất tốt, đại nhân cũng mạnh cả. Trong phủ bao năm qua cũng lắm chuyện gió mưa, việc này của cô nãi nãi cũng

không tính là chuyện lớn. Dù nói là chuyện đã qua nhưng vẫn có người để

ý, cho nên chúng tiểu nhân cũng không mang nhiều đồ đạc đến đây, chỉ lấy một ít thuốc bổ. Còn đây là thư của đại nhân và lão phu nhân gửi cho

người."

Nhược Thủy vội vàng mở thư ra xem, trước tiên là thư

của phụ thân, Diêu thái phó không vồn vã hỏi han, chỉ nói qua về cục

diện hiện tại trong kinh thành. Đầu tiên là thái tử và con gái thứ ba

của Quan đại nhân đã dạm hỏi, hôn sự này coi như là ván đã đóng thuyền.

Song trước khi Quan cô nương trở thành thái tử phi thì thái tử đã cưới

con gái của Lễ quốc công, còn có con gái của Văn Hoa điện Đại học sĩ làm trắc phi.

Chuyện nàng vội vàng gả ra ngoài, hoàng thượng

dường như không phát hiện, từ dạo đó cũng không thấy nhắc đến chuyện của Nhược Thủy trước mặt Diêu thái phó. Đây cũng là ngầm chấp thuận cách

làm của Diêu gia, ngay đến thái hậu trước kia luôn bông đùa với Diêu lão phu nhân rằng mong cháu dâu nhanh chóng nhập cung, từ dạo ấy cũng không thấy nhắc đến nữa. Có thể nói Diêu gia như chưa từng có một cô con gái

này, đây cũng chính là kết quả tốt nhất theo ý Diêu thái phó.

Vị trí hiện tại của thái tử đã qua một lần tranh đấu, giờ lại cưới thêm

mấy vị phi tử gia thế hiển hách làm hậu thuẫn, chuyện đăng cơ ngôi báu

chỉ còn là sớm hay muộn. Dù sao trong kinh thành cũng đang tiến hành

quét hết tàn dư của chuyện lần trước, cho nên cũng thể nói là quá yên

bình. Ý Diêu thái phó ám chỉ rằng trong thời gian tới Nhược Th