XtGem Forum catalog
Thiên Kim Làm Vợ Kế

Thiên Kim Làm Vợ Kế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326685

Bình chọn: 9.5.00/10/668 lượt.

ăn." Nói xong liền ngồi

xuống.

Mọi người đã đông đủ, Tiết Minh Viễn cầm đũa và bát

lên cười bảo: "Mọi người cũng đói rồi, mau ăn cơm thôi." Tiết Hạo và

Tiết đinh vừa nghe xong đã đồng thanh nói: "Mời phụ thân ăn cơm, mời mẫu thân ăn cơm." Sau đó mới cầm bát lên. Nhược Thủy thấy bọn nhỏ rất ngoan ngoãn, lẽ phép bèn mỉm cười gắp một gắp thức ăn, bắt đầu ăn cơm. Mới

đưa một miếng vào miệng nàng chợt nhận ra có điều bất ổn, Tiết Đinh chỉ

ngồi trên ghế nhìn quanh chứ không ăn cơm.

Nhược Thủy cười

hỏi: "Sao Đinh nhi lại không ăn cơm?" Đầu nàng hơi nghiêng về phía Tiết

Minh Viễn, hỏi: "Có phải Đinh nhi không quen dùng đũa không?" Tiết Minh

Viễn khẽ cau mày nói: "Đinh nhi, đừng chơi nữa, ăn cơm ngoan đi." Tiết

Đinh bướng bỉnh nói: "Di nương đâu? Con đợi di nương đến cùng ăn cơm."

Nhược Thủy ngẩn người, vốn dĩ nàng muốn cùng Tiết Minh Viễn và ba đứa nhỏ ăn

một bữa thật ngon, thắt chặt thêm tình cảm nên không có ý định gọi Thẩm

Mộ Yên đến. Nhược Thủy nhìn Tiết Đinh, vừa cười vừa bảo: "Di nương sẽ ăn ở trong phòng, Đinh nhi ăn cơm với phụ thân này, còn có cả mẫu thân

nữa, như thế không vui hơn sao?"

Tiết Đinh ngang ngược mà

rằng: "Con phải cùng ăn với di nương, di nương cũng có thể cùng ngồi ăn

với phụ thân, con muốn di nương!" Tiết Minh Viễn quát lớn: "Ăn cơm ngoan đi!" Trái lại, Tiết Đinh còn dám nói thẳng mặt với Tiết Minh Viễn: "Con muốn di nương." Khi hai người một câu lại một câu, Tiết Hạo và Tiết

Uyên vẫn lẳng lặng ngồi ăn một bên, không chút biến sắc.

Nhược Thủy nhìn hai cha con bọn họ tranh cãi, trong lòng đang thầm tính toán

xem rốt cuộc nên để Tiết Đinh về phòng ăn cơm hay là gọi Thẩm Mộ Yên

đến. Thở dài một hơi, Nhược Thủy mỉm cười nói với ả hầu: "Đi gọi Thẩm di nương đến đây." Sau đó Nhược Thủy mới nói với Tiết Đinh: "Lát nữa di

nương sẽ đến, con ngồi ngoan trên ghế đi." Tiết Đinh ngồi trên ghế lắc

lư đôi chân, thoáng lướt nhìn Nhược Thủy rồi xoay mặt sang hướng khác.

Tiết Minh Viễn nghe Nhược Thủy căn dặn hạ nhân như thế bèn lến tiếng, dường

như có ý trách cứ: "Trẻ con ồn ào mà thôi, dạy dỗ lại là được mà. Nếu nó bướng bỉnh mà nàng còn nuông theo sau này nó lại được nước làm tới, thế thì..." Tiết Minh Viễn còn chưa dứt lời thì Thẩm Mộ Yên đã lao vào

phòng, sau khi vào thì cười rất tươi, nói: "Thiếp thân thỉnh an gia và

nãi nãi."

Tiết Đinh vừa nhìn thấy Thẩm Mộ Yên đến đã vui vẻ

nói: "Di nương, di nương. Di nương mau lại đây." Thẩm Mộ Yên nghe thấy

Tiết Đinh gọi mình liền cười cười bước lại. Trên đường đến chính đường

nàng ta cũng đã nghe hạ nhân thuật sơ lại chuyện đã xảy ra, vợ kế chính

là vợ kế, làm mẹ kế dễ dàng như thế sao? Dù là một đứa nhỏ cũng phải lấy lòng mới hòng an ổn. Dù ngươi có là chính thê thì sao chứ, ta có con

trai, ta cũng có thể ngồi bàn lớn ăn cơm.

Thẩm Mộ Yên bên này mỉm cười tiến lại thì Nhược Thủy bên kia cũng mỉm cười nói: "Ta thấy

muội muội vất vả cả ngày nên muốn để muội muội nghỉ ngơi một chút. Thế

nhưng Đinh Nhi nói không có muội chăm sóc sẽ không ăn cơm. Người đâu,

mang một đôi đũa chia thức ăn đến cho Thẩm di nương!" Dáng vẻ tươi cười

trên khuôn mặt Thẩm Mộ Yên đông cứng lại, chia thức ăn? Không phải là

gọi nàng ta đến ngồi cùng sao? Không phải là gọi nàng ta đến cùng ăn cơm sao? Thế nào lại thành chia thức ăn! Thanh Tố mỉm cười đưa đôi đũa đến, nhẹ nhàng đặt vào tay Thẩm Mô Yên, nói rằng: "Di nương cầm cho chắc."

Thẩm Mộ Yên cầm đôi đũa trong tay, lúng túng nhìn xung quanh. Tiết Minh Viễn có phần khó xử, y cũng hiểu sai rồi, lại còn nói ra mấy lời khi nãy.

Nhược Thủy nhìn Tiết Minh Viễn cười cười, dường như chưa hề nghe những

lời ban nãy, lên tiếng nói: "Phu quân, chúng ta ăn cơm thôi." Tiết Minh

Viễn vội vàng mà rằng: "Ăn cơm, ăn cơm."

Tiết Đinh không cam

lòng, ý ta không phải như thế mà, liền gọi thẳng: "Di nương ngồi xuống

ăn đi." Nhược Thủy nhìn thẳng vào mắt Tiết Đinh nói: "Di nương không thể cùng ngồi ăn. Bởi vì di nương chỉ là phận thiếp, thiếp thì không có tư

cách ngồi bàn lớn ăn cơm. Đây là quy củ, cũng giống như mỗi buổi sáng

Đinh nhi đều phải đến thỉnh an phụ thân và mẫu thân vậy. Đinh nhi phải

làm một đứa bé nghe lời hiểu chuyện, giữ phép tắc, có như vậy gia mới

thương Đinh nhi, có hiểu không?" Sau đó Nhược Thủy cứ mỉm cười nhìn Tiết Đinh chằm chằm như thế. Sau cùng Tiết Đinh cũng không vòi vĩnh đòi Thẩm Mộ Yên ngồi xuống nữa, bắt đầu ăn cơm.

Nhược Thủy tin chắc

rằng Tiết Đinh tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, thực ra chuyện gì thằng bé cũng biết cả. Nó biết chuyện nào là tốt, chuyện nào là xấu, thằng bé làm bộ ngu ngơ chỉ vì nó hiếu kỳ mà thôi, không phải vì nó không hiểu.

Mượn chuyện lần này, Tiết Đinh hẳn cũng rõ ràng rằng Thẩm Mộ Yên không

thể ngồi chung bàn, Nhược Thủy không tin trước đây khi còn cùng ăn cơm

với đại ca đại tẩu, Thẩm Mộ Yên kia dám lên ngồi cùng. Thế nhưng đứa bé

này cứ tưởng rằng có thể dùng cách của mình để Thẩm Mộ Yên đạt được mục

đích ngồi vào bàn lớn dùng cơm.

Sau khi dùng cơm xong, mặt

Thẩm Mộ Yên lúc đỏ tía khi lại trắng nhợt, thế nhưng điều khiến Tiết

Đinh ngạc nhiên là dườ