
a của bà chủ mới, mọi
người đều nể mặt vài phần. Đường ma ma cũng không kiêu ngạo, đem những
thứ nho nhỏ mang từ kinh thành ra phát cho mọi người. Chẳng mấy mà mọi
người đều đã quen mặt, cũng nghe ngóng được một vài chuyện, lúc này bà
đang ở trong phòng báo lại với Nhược Thủy. Sau khi Nhược Thủy
quay về phòng, thay xiêm y thường ngày rồi mới ngồi xuống giường nhỏ cất tiếng hỏi: "Đường ma ma đã về rồi sao?" Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng
bước chân tiến lại gần, Đường ma ma mang theo vẻ mặt đầy ý cười hành lễ
nói: "Có lão nô đây, nãi nãi đã về rồi sao?"
Đoạn, Đường ma
ma ngước mắt ra hiệu cho Thanh Tố, Thanh Tố tuân mệnh xoay người bước ra cửa vừa hóng gió vừa canh chừng. Nhược Thủy nhoẻn cười, để Đường ma ma
ngồi xuống mới hỏi: "Hôm nay khi ma ma nói chuyện với bọn họ đã nghe
được chuyện gì?"
Đường ma ma suy nghĩ một lát mới thưa:
"Chúng ta vừa mới đến, người ta vẫn còn dè chừng. Nhưng có một số chuyện khác bọn họ cũng rất vui vẻ nói cho cho lão nô biết. Ví dụ như người
nhà họ Tiết vốn ở Đài Châu, là đại gia tộc mấy đời làm kinh thương, cũng có người nói họ có chỗ đứng không nhỏ trong thương hội Chiết Giang.
Dòng trên chỉ có một người làm đến tú tài, chính là Tam thúc của nhị
gia. Thế nhưng bọn họ không nói nhiều lắm về chuyện của Tiết gia, dù có
phần tự hào nhưng không định tiết lộ sâu thêm."
Nhược Thủy
gật đầu nói: "Chuyện của bổn gia không thể tránh khỏi việc dính dáng đến những thứ ngấm ngầm xấu xa bên trong, giống như trước đây, dù Chu phu
nhân có hỏi thăm ra sao cũng không tài nào biết được nguyên do vì sao
sau khi cha chồng qua đời, phu quân và đại ca là dọn ra ngoài. Những
chuyện này đều là bí mật không tiện công khai trong gia tộc, người ngoài dù có tìm trăm phương nghìn kế cũng không biết được nội tình, thế nhưng chỉ cần chúng ta trở thành người trong nhà, qua một thời gian nữa thì
dù không muốn biết chúng ta cũng sẽ biết. Vì thế không cần gấp, tạm thời biết đại khái như thế là được."
Đường ma ma tán thưởng nói:
"Tiểu thư đúng là thông minh." Nhược Thủy bèn cười bảo: "Lại gọi thế
rồi, trong mắt ma ma ta mãi chỉ là một cô bé chưa lớn nhỉ." Đường ma ma
vừa cười vừa làm bộ đánh vào miệng mình một cái, sau mới nói: "Miệng lão nô gọi đã quen, nhất thời chưa đổi được, đáng đánh. Bọn họ còn kể rất
nhiều chuyện khi đại gia và nhị gia đã ra ở riêng." Những chuyện này
khiến Nhược Thủy hứng thú, nàng cười nói: "Đây mới là chuyện quan trọng, mau nói nào."
Đường ma ma rằng: "Khi bọn họ rời khỏi Tiết
gia đã là chuyện mười năm trước, năm ấy nhị gia mới mười lăm tuổi, đại
gia mới chỉ mười chín. Khi đó đại gia muốn đi thi tú tài, nhưng trong
nhà không còn bao nhiêu bạc. Nhị gia bèn gác việc đèn sách lại, tiếp
quản việc kinh thương của gia đình. Có người nói khi ấy trong nhà khó
khăn, ấy thế mà nhị gia đem toàn bộ tiền bạc kiếm được dành cả cho việc
học hành của đại gia, về sau khi đại gia vào kinh đi thi còn lấy hết
ngân lượng trong nhà mang theo người." Nhược Thủy nghe đến đây, đôi mắt
nàng mở lớn, tròn xoe.
Đường ma ma tiếp tục nói: "Sau này đại gia thi đậu tiến sĩ, khi thi đình còn đứng thứ nhì, lúc này trong nhà
mới ổn định lại. Mười năm vất vả, nhị gia cũng đã phát triển từ ba cửa
tiệm lên hơn mười tiệm, đến cả đất bên ngoài cũng có. À, phải rồi, nhà
Đại nãi nãi cũng làm kinh thương, sau khi bọn họ tách khỏi Tiết gia
không lâu thì Đại nãi nãi được gả vào, ban nãy đám hạ nhân còn tán
thưởng Đại nãi nãi là người thấu tình đạt lý, không có lòng tham luyến
này nọ. Chuyện về Đích nãi nãi của nhị gia bọn họ cũng không chịu mở
miệng, lão nô nhắc đến vài lần đều bị họ gạt đi, một mực che giấu."
Nhược Thủy gật gật đầu: "Hỏi thăm cũng được không ít chuyện, ta cứ thắc mắc
vì sao đại ca lại răm rắp nghe lời đại tẩu, hôm nay chỉ cần một ánh mắt
của đại tẩu đã khiến đại ca không nói gì nữa, hóa ra là có nguyên nhân
sâu xa này. Hơn nữa tuy đại ca làm quan nhưng một phòng, một tiểu thiếp
cũng không có, có thể thấy được tình cảm dành cho đại tẩu sâu đậm nhường nào. Còn về chuyện nguyên phối của nhị gia, bên này ta sẽ hỏi lại. Ma
ma ở đằng sau tranh thủ hỏi một chút về ba đứa nhỏ kia, nhất là cách cư
xử thường ngày của Tiết Hạo và Tiết Uyên." Đường ma ma vội vàng gật đầu
đáp "dạ".
Bên này Nhược Thủy trò chuyện với Đường ma ma một
hồi thì hạ nhân bên kia đã đến báo cơm tối đã chuẩn bị xong, hỏi xem
phải bày ở nơi nào. Nhược Thủy vừa trả lời rằng dọn ra chính đường, vừa
sai người đi gọi Tiết Minh Viễn và ba đứa nhỏ. Khi Nhược Thủy đến chính
đường đã thấy ba đứa nhỏ ngồi bên bàn, Tiết Đinh quỳ trên ghế ngắm nghía các món ăn trên bàn, lẩm bẩm "ngon, ngon" trong miệng. Tiết Hạo và Tiết Uyên thì chẳng chú ý, chỉ ngồi đó cười hì hì với nhau.
Khi
Nhược Thủy ngồi xuống, ba đứa nhỏ trầm hẳn, Nhược Thủy bèn cười hỏi: "Có mấy món các con thích ăn không?" Nàng đang trò chuyện với bọn nhỏ thì
Tiết Minh Viễn đã bước vào. Thấy Nhược Thủy cười đùa nói chuyện với ba
đứa nhỏ thì không kìm được nụ cười, cố ý lớn tiếng nói: "Thơm quá đi
thôi, nhất định là có món thịt xào mà ta thích