The Soda Pop
Thiên Kim Làm Vợ Kế

Thiên Kim Làm Vợ Kế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327442

Bình chọn: 7.00/10/744 lượt.

on cái, nhiếc mắng cánh nam nhân. Vô vị buồn tẻ nhưng lại phảng phất hơi hướm của một cuộc sống sinh động.

Thế nhưng hôm nay lại khác, bầu không khí có vẻ kì lạ khác thường, người chủ trì đứng

chào hỏi mọi người, những người khác thì tụm năm tụm ba bàn tán chuyện

gì đó. Lại có hai nhà nào xảy ra xung đột sao? Nhược Thủy mỉm cười tiến

lên bắt chuyện nhưng vẫn không tìm ra manh mối. Sau khi mọi người đến

khá đông đủ, ngồi vây quanh trong đình, có vài người lúc này mới hay

biết Nhược Thủy đã mang thai bèn cất tiếng chúc mừng nàng.

Mọi người ầm ĩ một phen xong, người chủ trì khẽ huých người phụ nữ bên

cạnh, phụ nhân kia lập tức mỉm cười nói: "Trên đường chúng ta buôn bán

vừa mở một tửu lầu, không biết các vị đã hay tin chưa?"

Nhược Thủy ít khi đến tiệm, Tiết Minh Viễn cũng bảo trong tiệm bệnh khí nặng

nề, sau khi nàng mang thai thì không cho đến nữa. Nhược Thủy thấy hơn

một nửa số bọn họ lắc đầu.

Phụ nhân kia thu lại nụ cười, thị tiếp lời: "Tửu lầu này vừa khai trương tháng trước, chủ tiệm là một quả phụ một con."

Nhược Thủy nghe đến đây vẫn chưa biết trọng tâm câu chuyện là gì, quả phụ mở

tiệm thì sao chứ, ngày xưa ở chợ Tây cũng có một quả phụ gọi là Tây Thi

đậu hũ đó sao, có một số người thường xuyên ghé hàng của nàng ta mua đậu hũ, nhưng bọn họ đâu có phản ứng gay gắt như thế này. Có khi họ còn

trêu nhau bảo tiếc rằng không được mềm mại như đậu hũ.

Nói xa lại nói gần, trên phố cũng có một quả phụ làm chủ tiệm bán điểm tâm,

sau khi phu quân qua đời đã một mình nuôi lớn con nhỏ, bọn họ còn cảm

thấy người ta đơn thân, nuôi nấng một đứa trẻ chẳng phải chuyện dễ dàng, lắm khi hội họp cũng dẫn nàng ta theo, nhưng tiếc là người ta phải

trong nom việc làm ăn, không tiện tham gia thường xuyên. Rốt cuộc thân

phận vị quả phụ kia có gì đặc biệt?

Vị chủ trì thấy người kia nói không rõ ràng, bà ta bĩu môi rồi cất tiếng: "Nữ chưởng quỹ kia tên

là Doãn Phụng, tự mình đảm nhiệm vị trí này trong tửu lầu. Ngày đầu tiên cô ta đến đã dạo một vòng thương phố của chóng ta, bây giờ trưa nào

cũng đưa cơm và thức ăn đến cho mấy ông nhà chúng ta cả, còn nói là đồ

do mình tự tay làm để mời mọi người. Nếu cô ta sai kẻ dưới đưa đến thì

cũng thôi đi, hôm ấy tôi ra ngoài mua đồ, nhân tiện ghé lại tiệm nhà

ngồi nghỉ chân, định bụng đến trưa sẽ cùng phu quan ra ngoài ăn cơm. Ấy

thế mà đã thấy cô ta bước vào uốn éo như rắn, mở mồm gọi Tôn đại ca. Ô

hay, ai là đại ca của cô ta chứ! Tôi cũng chẳng có cô em chồng như thế."

Thật ra khi gặp Tôn chưởng quỹ, Nhược Thủy cũng gọi mấy tiếng Tôn đại ca

theo Tiết Minh Viễn, mọi người ai nấy đều rất thân thiện, khi ấy Tôn phu nhân còn thân thiết kéo tay Nhược Thủy lại gọi một tiếng đệ muội. Đây

đúng là điểm bất tiện cho phụ nữ nhà kinh thương, Tiết Minh Viễn gọi

người ta Tôn đại ca là để cho họ chút thể diện, người khác mà gọi Tôn

đại ca của nhà mình thì lại là chuyện khác, thê tử người ta hiển nhiên

là không vui vẻ gì rồi.

Nhược Thủy còn đang chau mày suy nghĩ thì chợt nghe thấy Tôn phu nhân quay sang nói với nàng: "Đệ muội Tiết

gia, tửu lầu nhà cô ta mở ngay đối diện tiệm thuốc nhà muội đấy, muội

nên cẩn thận trông chừng, lời nói của đám đàn ông chẳng đáng tin đâu.

Nhất là khi muội lại đang bất tiện thế này họ lại càng có cớ ăn vụng. Dù gì cô ta cũng không phải khuê nữ, nào có cần phải chịu trách nhiệm gì." Tôn phu nhân nhìn

Nhược Thủy ra chiều mình là người từng trải lắm, Nhược Thủy cũng biết

Tôn phu nhân làm thế cũng vì quan tâm đến nàng, nàng bèn mỉm cười gật

đầu, tỏ ý đã biết. Một phụ nhân ngồi bên cạnh thấy Nhược Thủy coi nhẹ

như không, bà ta bỗng cảm thấy Nhược Thủy chưa lường hết được những nguy hiểm, chưa đủ cảnh giác, bèn bồi thêm: "Cô đừng có coi nhẹ như thế, đàn ông chẳng khác gì đứa trẻ con, phải cẩn thận trông chừng mới được. Chỉ

cần cô không để ý một tí là họ buông thả ngay, huống chi bây giờ lại còn có người mời gọi bên cạnh."

Nhược Thủy gật đầu lần thứ hai,

mọi người thấy nàng không hưởng ứng nên cũng chẳng nói thêm nữa. Mọi

người lại lôi đề tài về quả phụ kia ra bàn tán, tự dặn mình phải cẩn

thận rồi thế nọ thế kia. Sau đó có người lôi cả chuyện gần đây phu quân

tuyển người mà chẳng hỏi ý mình, muốn mời được người tốt mà không chịu

nhẫn nại. Bấy giờ Nhược Thủy vẫn chỉ mỉm cười, nghe bọn họ xì xào trao

đổi.

Bất kể là chuyện gì, Nhược Thủy chưa bao giờ nói những

lời không hay về Tiết Minh Viễn ở bên ngoài. Quyết định đầu tư của Tiết

Minh Viễn là sai, Nhược Thủy cũng không đi nói lung tung lấy một câu.

Nam nhân của mình mà mình còn khinh thường, thì trông mong gì họ được

người khác coi trọng. Về chuyện mà bọn họ đang nói đến, cánh đàn ông nằm trong tay họ sao? Người đàn ông mình đã nắm được trong tay thì dù không quản thúc y cũng không làm ra những chuyện lén lút xấu xa. Nếu đã phải

trông chừng, thì dù có buộc lũ đàn ông bên người, con mắt họ cũng láo

liên điên đảo, tâm tình bay loạn đến ngóc ngách bốn phương.

Sau buổi tụ tập, Nhược Thủy ngồi xe ngựa về nhà. Khi nàng về đến nhà thì

Tiết Minh Viễn cũng đã quay về, họ bắt đầu hỏ