
thương yêu, xuất thân thế gia mà nay cũng
rơi vào kết cục này. Danh lợi lắm thì thị phi cũng nhiều, so ra còn
không bằng con gái nhà mình tứ bình bát ổn gả ra ngoài. Bà nói: "Sau này có chuyện gì thì cứ về nói với thím, ngày sau nơi này chính là nhà mẹ
của con." Nói đến đây, Chu phu nhân liền đem chuyện hôn lễ, động phòng
nói ra một cách rất tự nhiên.
Rất nhanh đã đến ngày đại hôn, hạ
nhân hồi môn cũng chỉ có ba người Nhược Thủy đưa từ kinh thành đến, nhà
chồng người ít, cũng không cần quá nhiều người hầu. Đám rước dâu nhanh
chóng xuất hiện trước cửa Chu phủ, đây cũng là lần đầu tiên Nhược Táp
gặp mặt nam nhân sẽ cưới muội muội nhà mình, người trên ngựa đang ôm
quyền tạ lễ cùng thân hữu. Nhược Thủy lên kiệu, cảm giác qua nửa canh
giờ, sau đó liền bị mời xuống kiệu, lướt qua yên ngựa trạm trổ hoa văn,
tay bị giấu sau tấm vải điều.
Nàng cầm theo tấm vải điều bước đến gian phòng chính. Khi dừng lại, Nhược Thủy cúi đầu, nàng thấy một đôi
giày đỏ bên ngoài tấm khăn hỉ, chính là người này đây, người nàng sẽ ở
bên cạnh cả đời. Sau khi bái thiên địa, Nhược Thủy được dẫn ra đằng sau. Ngồi trên giường mới, nàng thấy người bên cạnh cũng một thân trang phục tân lang đỏ thắm, khiến nàng hơi đỏ mặt. Hỉ nương rải trái nhãn và đậu
phộng xong bèn mời tân lang vén khăn hỉ.
Khan hỉ được nhẹ nhàng
nhấc lên, cảnh vật trước mắt Nhược Thủy bỗng sáng rõ, nàng nheo mắt lại, rồi ngẩng đầu, xoay về phía tân lang. Chỉ thấy vẻ kinh hãi tươi đẹp
thoáng qua trong ánh mắt Tiết Minh Viễn, sau đó hắn liền mỉm cười để mặc Nhược Thủy quan sát. Chiều cao không tệ, chỉ hơi béo, không sở hữu dáng vẻ ngọc thụ lâm phong như Tam ca nhà nàng. Khuôn mặt này là đang vui
mừng sao, lại còn khẽ mỉm cười, không giống như Nhị ca nhà mình, chẳng
có chút biểu cảm nào cả. Ánh mắt kiên định, đôi mắt kia lúc này đang
nhìn nàng, nghĩ đến đây, gương mặt Nhược Thủy bỗng ửng hồng.
Khi
Nhược Thủy thầm quan sát Tiết Minh Viễn, trong lòng Tiết Minh Viễn cũng
đang đánh giá tiểu thê tử. Nàng rất xinh đẹp, gương mặt sắc sảo điểm một đôi mắt cười, khi cười rộ lên lại vẽ thành một đường con như vầng trăng non mới nhú. Nàng hơi gầy một chút, sau này hẳn là phải tẩm bổ nhiều.
Nghe nói là một tiểu thư khuê các, thanh tú nhã nhặn, thoạt nhìn không
phải là giả.
Lúc này bên cạnh họ bỗng vang lên tiếng người, hai
người đang nhìn nhau như bừng tỉnh, sau khi chúc phúc con đàn cháu đống, uống rượu giao bôi, Tiết Minh Viễn bị mời ra phía nhà trước. Tiết Minh
Viễn nói khẽ bên tai nàng rằng sẽ quay lại ngay, khiến Nhược Thủy thả
lỏng phần nào, đúng là một người dịu dàng quan tâm. Tiết Minh Viễn lên
nhà chính liền bị mọi người chúc rượu, sau đó còn bị Nhược Táp kéo đi
hàn huyên hồi lâu.
Trong tân phòng, Nhược Thủy cố chịu đau thực
hiện tục chải tóc, sau khi phu nhân chải xong, trong phòng chỉ còn lại
Tiết Đại nãi nãi Chung thị, nàng mới chỉ gặp qua khi làm lễ ăn hỏi, dù
chưa cùng trò chuyện nhưng cũng coi là quen biết, bèn nhờ cậy giới thiệu một chút về mọi người. Mọi người tới tham dự hôn lễ đều là thân thích,
đa phần là thân thích của nhà các thúc thúc của Tiết Minh Viễn, Nhược
Thủy cũng là được nói mới biết, Tiết Minh Viễn có đến năm người thúc
thúc, đúng là một đại gia tộc.
"Ái chà, gia cụ trong phòng vẫn
còn thơm mùi gỗ mới, chắc phải vài ngày nữa mới hết." Vị phu nhân đang
nói chuyện là một người cao gầy, Nhược Thủy nhớ rằng đây là Tam thẩm
nương của Tiết Minh Viễn, ý bà ta đang châm chọc Nhược Thủy nóng lòng
xuất giá, tình thế hiện tại Nhược Thủy cũng không tiện nói nhiều, cũng
không biết quan hệ giữa vị thím này và Tiết Minh Viễn ra sao, thôi thì
im lặng là vàng. Nhị thẩm nương nhà Tiết Minh Viễn bồi thêm: "Còn không
phải sao, nhưng chắc cũng chuẩn bị vài ngày đấy, thế mới cưới được cho
nhà chúng ta một cô cháu dâu mới xinh đẹp nhường này." Hai vị kia ngươi
một câu ta một câu, những người khác trong phòng cũng không nói gì, họ
nói một hồi cũng dần im lặng.
Người trong phòng chỉ toàn nói
chuyện trong nhà họ, Chung thị bèn mời mọi người đi ra ngoài rồi nhẹ
nhàng nói với Nhược Thủy: "Đứng để ý. Ta sẽ sai người mang đến cho muội
chút điểm tâm, cả ngày nay vẫn chưa ăn gì phải không."
"Cám ơn
đại tẩu." Nhược Thủy cười tạ ơn. "Muội ngồi đây đi, ta ra ngoài trước."
Ma ma thu dọn giường chiếu xong cũng đi ra, trong phòng chỉ còn lại một
mình Nhược Thủy ngồi đợi Tiết Minh Viễn quay về.
Tiết Minh Viễn
vừa bước vào đã nhìn thấy Nhược Thủy buồn chán một mình, ngón tay đang
hí hoáy làm gì đó, động tác trẻ con này của nàng khiến lòng hắn rất vui
vẻ. Liền lên tiếng: "Nương tử, phu quân đã về." Nói xong đã thấy khuôn
mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Nhược Thủy cúi gằm xuống, nháy mắt đã lại càng
đỏ hơn. Nàng khẽ "ừ" một tiếng nhỏ như muỗi kêu. Trêu đùa nàng thật vui, Tiết Minh Viễn bỗng nổi tánh trẻ con.
"Nương tử một ngày nay vất vả có mệt không, đại nam nhân như ta mà mệt muốn chết rồi, nương tử mau giúp ta cởi y phục đi chứ." Mặt Nhược Thủy càng đỏ hơn, chỉ biết ậm ừ,
song cũng không nhúc nhích. Tiết Minh Viễn chẳng đợi nàng đến giúp,