
cho muội nữa, so qua so lại làm gì. Ríu ra ríu rít, thật là... Tiểu cô nương lúc nào
cũng thích hí hoáy mấy chuyện này."
Nhược Thủy vẫn nhận ra sự khó chịu phảng phất trong giọng nói của Nhược Táp, Tam ca nhà nàng từ nhỏ
đã rất yêu thương nàng, dạo trước khi có người đến nhà thăm hỏi, đều là
đích thân Tam ca ra mặt để các vị phu nhân quan sát, đánh giá. Thế nhưng sau khi trở về phòng, Tam ca đều chia phần thưởng với nàng. Song nàng
đã quyết định, nếu tất cả đã là sự thật không thể thay đổi được, chi
bằng chấp nhận thì hơn. Không phải lúc này lại muốn nàng giảng đạo ngược lại cho Tam ca nhà mình chứ.
"Tam ca, huynh đã xem qua sính lễ
chưa?" Nhược Thủy nhìn Nhược Táp. Nhược Táp khẽ gật đầu. "Tam ca,
muội... Muội thấy không có gì là không tốt cả. Thực ra thân phận thế nào thì đồ cưới tương xứng thế nấy, huống chi những thứ kia đã là vật tốt
nhất mà Tiết gia có thể chuẩn bị trong khoảng thời gian gấp rút như thế
rồi. Nhà bọn họ cũng không phải không có việc gì làm, rảnh rang mà ngồi
đó thêu một đống y phục. Muội sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, Tam ca
không cần quá lo lắng cho muội. Nhà bên ấy cũng đơn giản, muội không cần ngày ngày thỉnh an, Tam ca không thấy mừng cho muội sao?" Nhược Thủy
nói xong còn nở nụ cười tinh nghịch.
"Từ nhỏ muội đã luôn tìm vui trong gian khổ, tính cách này vẫn còn giữ đến bây giờ, xem ra cũng
không tệ." Nhược Táp cảm khái nói. "Tam ca, chúng ta nào có khổ gì. Muội thấy suy nghĩ nhiều cũng chẳng tốt, thôi thì ít nghĩ ngợi một chút.
Chuyện đã không thể thay đổi được chi bằng vui vẻ chấp nhận. Tam ca nói
vậy nghe cứ như muội là đứa nhỏ được nuôi lớn trong gian khổ ấy." Nhược
Thủy bất mãn nhìn Nhược Táp. "Được rồi, muội chỉ cần nhớ rằng, nếu gặp
chuyện ủy khuất thì vẫn còn nhà ta làm chỗ dựa cho muội." Nhược Tạp
trịnh trọng nói.
Đêm trước ngày đại hôn, Chu phu nhân gọi Nhược
Thủy vào phòng mình, sau khi bước vào, Nhược Thủy vừa cười vừa ngồi
xuống. Chu phu nhân như định nói gì xong lại thôi, khi Diêu gia biên thư đến đã nói rõ việc chỉ dạy cho tiểu thư những chuyện cần biết trước khi xuất giá đều giao cả cho bà. Qua mấy ngày nay thấy cô nương này tính
tình không tệ, sau cùng cũng chỉ có chút bi thương. Bây giờ và trước đây chênh lệch lớn như vậy, dù sao cũng thấy ai oán vài phần.
Thế
nhưng Nhược Thủy lại đang rất nghiêm túc chuẩn bị cho hôn lễ của mình,
không oán giận, cũng chẳng khổ tâm. Trong lòng Chu phu nhân không khỏi
cảm thán, quả không hổ danh là đích nữ nhà thế gia lâu đời, khí phách
không giống với người thường. Hơn nữa đối với những thứ đồ cưới được
chuẩn bị cho còn luôn tỏ ý tạ ơn, khiến Chu gia dẫu mang trách nhiệm
phải giúp đỡ cũng thấy hài lòng. Nhược Thủy thấy Chu phu nhân không nói
gì bèn cất tiếng: "Ngày mai tiểu nữ phải xuất giá, không biết phu nhân
có chuyện gì cần răn dạy tiểu nữ?"
Chu phu nhân nói từ chuyện
khác trước: "Chuyện này... Phải rồi, chuyện của Tiết gia nhà ta cũng có
nghe qua. Phụ mẫu Tiết gia đều đã qua đời, bây giờ chỉ còn hai anh em
sống với nhau. Tiết gia ở chỗ chúng ta cũng là một đại gia tộc, làm ăn
cũng khấm khá, tổ truyền của gia tộc này chính là Nhân An đường. Năm ấy
vốn là do phụ thân của hai anh em họ kế thừa tổ nghiệp, nhưng sau khi
lão nhân gia tạ thế, sản nghiệp của tổ tiên cũng bị thu lại, sự tình cụ
thể người ngoài không ai biết rõ, song ngay lúc ấy hai người bọn họ đã
dọn ra ở riêng, bây giờ cũng không thường qua lại với những người trong
tộc."
Chu phu nhân nói xong chuyện của đại gia tộc, tiếp đến là
chuyện của gia đình bọn họ: "Lão đại Tiết gia năm nay hai mươi chín
tuổi, là Huyện thái gia của chúng ta, phu nhân của đại gia cũng là người dịu dàng, ở chung cũng không tệ, họ có hai người con trai. Người đệ đệ
mà con gả cho chính là Tiết Minh Viễn, năm nay hai mươi lăm. Không học
cao, năm xưa sau khi rời khỏi nhà liền làm kinh thương giúp huynh trưởng học hành, hai huynh đệ này có thể coi như dựa vào nhau mà trưởng thành. Phải rồi, còn chuyện con cái nữa."
Đoạn, Chu phu nhân cố ý cúi
thấp về phía Nhược Thủy, khẽ nói bên tai: "Phu nhân Nhị gia để lại một
đứa nhỏ, năm nay năm tuổi, tên là Tiết Hạo, là con thứ hai. Đứa lớn là
do người thiếp tên Mộ Yên sinh ra, tên Tiết Đinh, năm nay sáu tuổi. Đứa
thứ ba là do một thông phòng sinh, tên Tiết Uyên, cũng mới lên năm. Thím coi con như người nhà nên mới nói lời này, khi con gả vào rồi thì Tiết
Hạo sẽ là con ruột của con, đứa bé còn nhỏ cũng dễ nuôi hơn. Nếu không
phải vì chuyện con cái, thím cũng sẽ không chọn nhà này."
Nhược
Thủy rất cảm kích Chu phu nhân và những người trên dưới Chu gia, dẫu là
họ có mục đích với nhà nàng, nhưng trong khoảng thời gian này họ cũng
toàn tâm toàn ý muốn tốt cho nàng, vì nàng mà suy nghĩ. Nhược Thủy nắm
lấy tay Chu phu nhân, chân thành nói: "Thím, cảm ơn thím và thúc thúc đã bận rộn giúp con mấy ngày nay, phiền thím quá rồi, cả đời này con sẽ
không quên đại ân đại đức của thím. Thím và thúc thúc chính là người
thân của con ở đây."
Chu phu nhân nhìn Nhược Thủy, đúng là một
tiểu cô nương khiến người ta