
ận vì bảo mệnh mới nghĩ ra biện pháp mượn tạm Bích Lưu châu dùng một
chút, ai ngờ lại mua dây buộc mình, cuối cùng mượn không trả được. Nếu muốn trả
đành phải lấy chết tạ tội, chỉ là nàng rất luyến tiếc cái mạng nhỏ này, đành
chuồn trước. Ngày đó nàng muốn mượn Bích Lưu châu thế chân, đã phát hiện mọi
người vẻ mặt khác thường, cho nên mới tìm kiếm manh mối trong tàng thư của
Đường Môn để giải thích nghi hoặc. Khi nàng xem được câu chuyện của Đường Sùng
và phu nhân Vu Diêu, lại đọc đến đoạn "lúc Vu phu nhân hồng nhan tạ thế,
Bích Lưu châu chui ra. Mọi người thấy đều ca thán thì ra việc Bích Lưu châu
chui vào người chủ không chết không ra, là chuyện xác thực", liền bất an
không yên. Vả lại bất luận Đường Hoan thật tình bao nhiêu, ngày đó cảnh tượng
đèn hoa sen trôi trong nước kiều diễm ra sao, nàng mềm giọng nhờ vả Đường Hoan
vẫn không cho phép lấy Lang Gia trượng ra xem. Nàng lại hỏi việc Đường tiểu thư
là muốn xác nhận lời đồn có phải sự thật hay không, tiếc rằng không sai chút
nào.
Mạc Hi lại thán Đường Môn không
riêng nam nhi nhân tài xuất hiện lớp lớp, liền ngay cả Loan Tố cũng có thể xem
là một kỳ nữ tử. Cô ta không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền một kích tất
trúng, với thủ đoạn này chiêu số của các nữ tử khuê các trong trạch đấu văn của
hiện đại quả thực không đủ xem. Mà mình lại mơ mơ hồ hồ bị người ta coi như đối
thủ cạnh tranh, diệt trừ một phen, không khỏi xấu hổ. Nhưng Loan Tố dám làm dám
chịu, lại biết rõ tình cảm không thể mạnh mẽ đoạt lấy, liền quyết đoán thoát
ra, thật sự hiện rõ bản sắc nữ nhân giang hồ.
Mạc Hi đang suy nghĩ, Lục Vân
lại lấy ra một khối thuý ngọc xanh biếc trong suốt đưa cho Mạc Hi, nói:
"Cô nương bằng ngọc bài này, liền có thể tùy ý ra vào nơi này cùng Cơ Xảo
Các." Thấy Mạc Hi chần chờ, Lục Vân lại nói: "Cô nương không cần băn
khoăn, tứ thiếu có nói, cô nương thiên tư thông minh, nếu có ý gì hay xin đừng
tiếc chỉ giáo. Vật này là tín vật để cô nương ra vào Cơ Xảo Các. Tiền tài tầm
thường chắc hẳn cô nương không xem vào mắt, cô nương thích món ăn của Cúc Thủy
Các, nếu rảnh rỗi có thể tới đây cũng coi như tạ ơn."
Mạc Hi yên lặng tiếp nhận thẻ
VIP của Cúc Thủy Các, trong lòng suy nghĩ nay mình trong lúc vô ý được Bích Lưu
châu, cầm một bảo bối lớn như vậy của người ta, như thế nào cũng là bản thân
trong lòng không yên, có câu nợ nhiều không lo (mới nợ một lần còn lo lắng không yên, nhưng nợ nhiều lần sẽ không thấy
áy náy nữa), thêm một vật này cũng không khác gì. Huống chi đắc tội Đường
Hoan nàng cũng không có nửa phần ưu việt, việc khác không nói, nếu bức hắn quá,
đến mức cá chết lưới rách, đem chuyện nàng trong người mang bảo vật truyền ra,
không cần Đường Môn tự mình động thủ, mỗi ngày người đuổi giết nàng đâu chỉ
trăm ngàn. Còn nữa, đắc tội nguồn cung cấp ám khí, độc dược lớn nhất trong
tương lai quả thật là cử chỉ không khôn ngoan.
Lục Vân thấy nàng nhận, mới nở
nụ cười, lại nghiêm nghị trịnh trọng nói: "Ngày đó lúc Lục Vân bắt giữ
Đường Lịch đã bức hắn đem thân phận cô nương nói thẳng ra, báo cho tứ thiếu
biết. Cô nương không cần vì thế mà phiền não. Tứ thiếu biết cô nương thân bất
do kỉ, không thể không làm, cũng không oán trách. Tứ thiếu có nói, cô nương làm
việc tự có phán đoán, chỉ là cô nương thân ở hiểm địa mong rằng trăm ngàn lần
bảo trọng, nếu cần viện thủ, xin hãy mở miệng."
Mạc Hi một đường thở dài về
nhà, bất đắc dĩ nhìn trời, uể oải huýt sáo một tiếng, một con ưng lớn đuôi
trắng như tuyết lập tức từ trời cao đáp xuống. Mạc Hi gỡ viên sáp buộc dưới
chân nó, đầu ngón tay dùng lực, nhẹ nhàng nghiền một cái, lấy ra một tờ giấy
nhỏ, nét chữ cứng cáp hữu lực nhưng không mất vẻ phiêu dật tuấn tú đập vào mắt:
"Hôm nay cô nương rời đi, Hoan vì việc vặt không thể thoát thân, liền cho
ưng này thay đưa tiễn. Ưng này đã nhận cô nương là chủ, mong cô nương thương
tiếc một chút. Nó sẽ tự kiếm ăn, không cần cô nương quan tâm. Nếu cô nương có
gì bất tiện, hãy phó thác cho Lục Vân liền có thể tiêu hết phiền phức. Hoan."
Mạc Hi liếc nhìn chữ
"Hoan" trên tờ giấy, lại nhìn nhìn chữ "Hoan" bút tích
giống nhau điêu khắc trên ngọc bài trong tay, tay khẽ vuốt lông cổ mềm như
nhung của hùng ưng cuối cùng chậm rãi thu hồi, không khỏi lại bùi ngùi thở dài,
bắt người tay ngắn a...
Phiên ngoại Đường Hoan
Đường Môn. Sùng Diêu Đài. Thanh
Huy Các.
Tiết Đồng nhìn chằm chằm tuấn
nhan của Đường Hoan đã thẹn quá thành giận, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đã mở to
như mắt gà chọi, vẻ mặt hứng thú thao thao bất tuyệt trêu chọc: "Nếu ngươi
luyến tiếc cô bé ấy như thế, cần gì phải thả người. Tiểu tử ngươi không phải
rất biết hạ độc sao, Nhuyễn Cân Tán lúc trước Mộc cô nương trúng là ngươi hạ
mà. Nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là khối đầu gỗ, hạ dược một lần nữa, cô ta
khó trốn khỏi ma chưởng của ngươi. Đồ ngốc ngươi lại đem Bích Lưu châu cho cô
ấy làm cái gì, giờ thì tốt rồi, khiến cho gà bay trứng vỡ người đi nhà trống (ý nghĩa như câu mất cả chì lẫn chài, tức là
không được gì cả), thật sự là tiền mất tật mang." Nói xong lại ra vẻ