
uộc sống rất khó khăn. Còn có thê
tử mang thai, trong nhà không người. Tế Thiện Đường mở ra chuyên thu lưu những
người này. Mạc Hi thầm nghĩ, Cù chưởng môn này cuối cùng cũng làm được một việc
tốt.
Soái ca ‘tự nhiên’ hình như đối
với hậu quả của việc trưng binh nhập ngũ vô cùng bất mãn, khi nghe đến đoạn
này, đôi mày kiếm cau chặt không chút buông lỏng, đợi người kể chuyện nói đến
đoạn khác, hắn mới khôi phục vẻ mặt giống như đang ở ngự hoa viên ngắm hoa,
cười nói: "Nghe xong đoạn này, ta lại nhớ tới một truyện cười, tại hạ kể
ra, coi như cảm tạ cô nương khoản đãi rượu nước." Không đợi Mạc Hi lên
tiếng, hắn liền bắt đầu kể: "Người có thai bảy tháng, liền sinh ra một đứa
trẻ, người cha sợ nuôi không lớn nổi, gặp người lập tức hỏi. Một ngày nọ, cùng
bạn bè nói đến việc này. Người bạn nói: ‘Việc này không ngại, ông tổ nhà tôi
cũng bảy tháng xuất thế.’ Người kia kinh ngạc
hỏi: "Nếu nói như vậy, lệnh tổ sau đó có nuôi lớn được hay không?"
Mạc Hi nhìn soái ca ‘tự nhiên’
gần ngay trước mắt nói xong còn cười rực rỡ như ánh mặt trời, thầm nghĩ: ta có
thể lại mời ngươi một bầu rượu nữa, chỉ cầu ngươi câm miệng thôi.
Bỗng nhiên cửa quán mở rộng,
gió tuyết bên ngoài mạnh mẽ tràn vào, mọi người trong đại sảnh đều vì hàn khí
đột ngột xâm nhập mà quay về phía cửa mở to mắt nhìn. Ngay cả người kể chuyện
cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Là vài đại hán mặc trang phục
quan binh cùng vào. Cầm đầu là một người vạm vỡ, mắt lộ hung quang, trên má
trái có một vết sẹo do đao dài chừng hai tấc, thật khiến người ta sợ hãi. Đại
hán mặt sẹo nhìn quanh bốn phía một chút, đột nhiên ném trường đao trên tay lên
bàn gần hắn nhất, người này cũng có vài phần cậy mạnh, chén trên bàn lập tức bị
đập nát, canh thừa cơm dư bắn tung tóe khiến hai thương nhân ngồi đó chật vật
không chịu nổi, nhưng hai người này rõ ràng giận mà không dám nói, cũng không
tranh cãi, chỉ đi qua một bên.
Nào biết mặt sẹo lại không
buông tha bọn họ, nói: "Đại gia ta hôm nay cao hứng, muốn cùng hai người
các ngươi uống một chén, các ngươi lại không cho gia mặt mũi như vậy." Khi
nói chuyện thân thể liền giống như bức tường ngăn trở đường đi của hai người
kia.
Hai người này sao lại không
biết. Một người tướng ngũ đoản (tay chân
và thân người đều ngắn, người lùn) dùng tay áo lau mặt bị ướt sũng, đang
định phát tác, một người khác vóc dáng cao gầy đè tay hắn lại, khúm núm nói:
"Tiền trà nước hôm nay của các vị gia hai huynh đệ chúng tôi sẽ trả. Các
vị cứ tận hứng. Tiểu nhân cáo lui." Mặt sẹo còn định nói gì đó, mấy người
cùng đi lại giống như có gì lo lắng, khuyên vài câu. Đợi người cao gầy kia gọi
tiểu nhị tới cho bạc, vài tên quan binh cũng không tiếp tục làm khó hai người họ.
Tiểu nhị nhanh nhẹn dọn bàn. Mấy người đợi không kiên nhẫn đã ngồi xuống.
Mặt sẹo nói: "Đại gia ta
từ khi nhập ngũ liền không có một ngày khoan khoái, thật sự là nghẹn
khuất!"
"Duệ vương điện hạ trị
quân nghiêm khắc. Đại ca vốn là lục lâm hảo hán, mới đến đương nhiên không
quen."
"Vậy cũng quá nghiêm khắc,
cho dù quản trời quản đất cũng không nên xen vào việc lão tử tìm nữ nhân!"
"Đêm trước khi đại quân
xuất phát, điện hạ cho chúng ta về thăm nhà đã là phá lệ săn sóc, trong doanh
không có doanh kĩ cũng là sợ binh tướng buông thả." Mấy người kia thay
phiên khuyên bảo, trong lời nói đối với Duệ vương đều là kính phục. Mặt sẹo lại
không cho là đúng, chỉ lo uống rượu, trong nửa khắc đã rót mấy chén lớn uống
xuống, nói chuyện cũng dần dần lớn tiếng.
Chỉ nghe hắn nói: "Nghe
nói Lạc giáo úy xuất ngũ."
"Đúng a. Đừng nhìn hắn
ngày thường đối với chúng ta rất hung dữ, nhưng cũng là người đáng thương. Thật
vất vả lên tới giáo úy, lại bởi vì vai phải bị thương, phế bỏ một thân võ nghệ
tốt. Nghe nói mấy ngày trước hắn về nhà, lão bà trước khi nhập ngũ có thai lại
chẳng biết đi đâu, có lẽ do nhiều năm không chịu nổi tịch mịch, cùng hán tử
khác bỏ đi." Dứt lời mấy người vẻ mặt lưu manh, cùng cười vang.
Mặt sẹo kia lại giống như nhớ
tới cái gì, nhìn quanh bốn phía, chợt lớn tiếng nói: "Vị cô nương này, lại
bồi gia uống một chén." Nói xong vừa lảo đảo đứng lên, đi về phía Mạc Hi.
Mạc Hi ánh mắt đảo qua một
vòng, sau khi xác định mình xui xẻo là người nữ duy nhất ở đây, nhất thời buồn
bực. Nàng đây là trêu ai chọc ai, như thế nào lại gặp phải tiết mục đùa giỡn.
Cho dù bị trêu chọc, cũng nên là thế gia công tử phong lưu bóng bẩy, vậy mà lại
là mặt hàng cỡ này đưa lên cửa. Thật sự mất hứng.
Nàng vừa muốn ra tay, lại nghe
bùm một tiếng, đại hán đao sẹo kia hai đầu gối đã quỳ xuống đất, cũng không
biết là uống say hay thật sự không sợ, lời nói vẫn không cam lòng yếu thế:
"Người nào không kiên nhẫn sống dám ám toán lão tử! Lão tử muốn ả bồi
rượu, với tư sắc bậc này của ả, lão tử cũng không muốn chỉnh ả..."
Mạc Hi không kiên nhẫn nghe hắn
ô ngôn uế ngữ hồ kêu bậy, cách không điểm á huyệt hắn, nhanh chóng lên lầu vào
phòng mình. Vài tên quan binh còn lại thấy tình thế không ổn, muốn xông lên cản
lại. Cũng không biết là người phương nào