
y lại, trụ trì rất lo lắng. Vì thế Tế Công đã đến nhà một địa chủ
ở núi Nga Mi dùng kế quyên được một trăm cây gỗ lớn rồi thả trôi trên sông
Trường Giang, không ngờ lại bị quan binh đòi thuế, ông bèn làm cho số gỗ đó
chìm xuống sông biến mất. Về đến chùa, ông dẫn trụ trì ra giếng nước trước bếp,
gỗ từ giếng cứ trồi lên, khi vớt được sáu mươi cây, trụ trì thấy đã đủ số, gỗ
liền không trồi lên nữa.
Như
Vụ để bát qua một bên, cũng không giải thích, chỉ hỏi nàng có chuyện gì.
Mạc
Hi chỉ nói có nữ quyến muốn vào ở chùa lễ Phật, có thể thuận tiện an trí tại
nơi thanh tịnh một chút hay không.
Như
Vụ sảng khoái đáp ứng. Vì thế Tùng Vụ Viện trong chùa bình thường không mở ra
đón khách hành hương liền được chú tiểu vẩy nước dọn dẹp lại hoàn toàn.
Bát
tiểu thư cũng biết Tùng Vụ Viện này vì cách Tàng Kinh Các quá gần, nếu mở ra
đón khách hành hương, sẽ không dễ phòng trộm, nên quanh năm đều khóa. Liền tò
mò hỏi: "Nơi thanh u như thế, nước chảy róc rách, chim hót líu lo, không
biết Mộc cô nương quen biết người nào trong chùa, có thể được vào ở?"
"Là
Như Vụ đại sư." Mạc Hi từng cùng Như Vụ đốt đèn luận giao cả đêm, tăng lữ
trong chùa đều biết.
Bát
tiểu thư mắt sáng lên, nói: "Mộc cô nương quen Như Vụ đại sư? Tiểu nữ có
một yêu cầu quá đáng, ta có khúc mắc trong lòng khó giải, muốn mời Như Vụ đại
sư chỉ điểm một chút, Mộc cô nương có thể thay ta thông truyền hay không?"
Dứt lời dịu dàng cúi đầu, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc nhìn Mạc Hi. Khó
trách thế nhân có câu khó nhất là tiêu thụ mỹ nhân ân. Mạc Hi cảm thấy nếu mình
không đáp ứng vậy thật sự là thương thiên hại lí tội ác tày trời. Thì ra vị bát
tiểu thư này lại coi Như Vụ là mục sư để sám hối.
Không
ngờ Như Vụ này nghe nói bát tiểu thư của Lăng gia cầu kiến, ngược lại còn làm
giá, nói không muốn cùng nữ tử khuê các nhà phú quý nói chuyện, đơn giản chỉ là
chút nhi nữ tình trường sầu ly biệt, rất không thú vị.
Như
Vụ người này cao ngạo có thừa, bình thường không cùng người kết giao, Mạc Hi
cũng không miễn cưỡng, lại nhân cơ hội đưa ra yêu cầu muốn xem Tàng Kinh Lâu.
Nàng biết rõ mưu kế lui một bước để tiến hai bước, đối phương vừa mới cự tuyệt
một yêu cầu của mình, ngay sau đó sẽ không tiện cự tuyệt điều thứ hai.
Quả
nhiên, Như Vụ đáp ứng.
Ăn
xong bữa chay, liền được một chú tiểu trong chùa dẫn đến trước Tàng Kinh Các.
Bát tiểu thư vì cầu kiến đại sư bất thành khó tránh khỏi có chút suy sụp, cũng
không nói với Mạc Hi câu nào. Mạc Hi không nghĩ nhiều. Chỉ hứng trí bừng bừng
quan sát các bảo vật trong Tàng Kinh Các.
Tàng
Kinh Các có chừng bốn trăm món đồ vật, thư họa, trong đó đủ loại cực phẩm trân
quý, như Đôn Hoàng tả kinh** đời Đường, Lôi Phong tháp kinh quyển, bản chép tay của Đổng Kỳ Xương. Trong đó trân quý nhất là Đôn Hoàng
tả kinh đời Đường có thể ngược dòng đến những năm Đại Đường Trinh Quán. Ngoài
ra còn có rất nhiều pháp khí mà phương trượng các đời sử dụng. Rất nhiều món
trân quý Mạc Hi đã thấy ở hiện đại, như của Đổng Kỳ
Xương, không khỏi sinh ra cảm giác khó hiểu.
** Đôn Hoàng tả kinh là một bộ cổ
văn của Trung Quốc, nó thể hiện trình độ thư pháp tương đối cao của người
Đường, là một tư liệu hiện vật hiếm có giúp các chuyên gia hiểu rõ thêm về kinh
văn và thư pháp đời Đường.
Ra
khỏi Tàng Kinh Các dùng bữa tối, đã đến giờ làm vãn khóa (tụng kinh vào cuối ngày).
Đại
điện gõ chuông báo. Mỗi mười lần gõ sẽ ngừng một lát. Sau khi gõ qua ba mươi
lần, tăng nhân bắt đầu tuần tự vào điện lễ Phật. Sau khi chuông vang lần thứ
bốn mươi, năm mươi, tăng chúng lục tục đến đông đủ, vãn điện khóa tụng bắt đầu.
Mạc
Hi vốn không muốn đi, nhưng bát tiểu thư nói mình nghiệp chướng nặng nề, phải
tụng kinh sám hối, Mạc Hi bất đắc dĩ chỉ đành cùng đến đại điện.
Vãn
điện có tất cả ba giờ tụng niệm:
Giờ
tụng niệm đầu tiên là vì lễ Phật, niệm , chuyển động quanh
phật, trở về vị trí cũ, biểu thị ý nguyện khẩn cầu được vãng sinh đến thế giới
tây phương cực lạc.
Giờ
tụng niệm thứ hai là cúng bái tám mươi tám vị phật còn lại, niệm . Tám mươi tám vị phật gồm năm mươi ba phật thêm ba mươi
lăm phật. Tên năm mươi ba phật có trong , là phật trong thế giới Ta Bà ở quá khứ; tên ba mươi lăm vị như
lai trong , là phật trong thế giới thập phương
hiện tại. Tám mươi tám phật này đều có thể vì chúng sinh tác thiên hối chủ, chúng
sinh có thể thông qua đó mà bày tỏ ý nguyện hối cải về những tội ác đã phạm. cũng xuất phát từ . Sám hối, giản lược từ một ngàn chữ của Phạn văn sám ma, hối là dịch
nghĩa của thiên ma, tức là thừa nhận sai lầm với người nào đó, mong được khoan
dung tha thứ. Cũng có thể giải thích là tiêu tan nghiệp chướng, không tạo ra
quả đắng trong tương lai. Theo quy định của người xưa, niệm <đại sám hối
văn> phải lạy một trăm lẻ tám lần, Mạc Hi cảm thấy so với hiện đại quỳ tụng
mà không lễ bái còn long trọng trang nghiêm hơn nhiều.
Mạc
Hi cùng bát tiểu thư tham dự toàn bộ quá trình, chỉ là hai người không tiện lộ
diện, liền cùng các tăng nhân cách một bức tường tụng kinh. Tiếng tụng kinh của
hơn ngàn ng