80s toys - Atari. I still have
Thích Khách Vô Danh

Thích Khách Vô Danh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324073

Bình chọn: 7.00/10/407 lượt.

ió mà trở lại. Khá lắm yêu tăng phong hoa tuyệt đại!

Mạc

Hi lập tức vạch trần y không tuân thủ thanh quy giới luật.

Như

Vụ cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Muốn khiến tất cả người đời tin tưởng,

dùng cách cũ chưa hẳn là đúng."

Mạc

Hi không buông tha nói: "Người ta uống rượu, có thể thay phật dát vàng. Có

thể đưa vô số cây gỗ lớn từ trong giếng ra ngoài, huynh uống rượu, cả nước

giếng cũng không múc được, sao có thể học người ta."

Lời

nói sắc bén của hai người đều trích dẫn một câu trong <Ấn Quang pháp sư phục

bàng khế trinh thư>, đại ý là Ấn Quang pháp sư nói Tế Công là thánh nhân

thần thông quảng đại có thể dùng rượu thịt qua ruột mà trong lòng vẫn nghĩ đến

cách truyền bá Phật hiệu của Phật tổ, nhưng ngộ cảnh phùng duyên, không phải ai

cũng đạt đến cảnh giới phật pháp đó. Tế Công uống rượu, có thể từ trong giếng

nước lấy ra gỗ*, người bình thường có thể làm được sao? Việc này không phải tùy

tiện có thể học được. Vì thế khuyên răn người tuyên truyền Phật hiệu phải tuân

theo cấm giới của Phật. Nếu không thuận theo Phật chế (quy định của cửa Phật),

tức là ma loại.

* Điển tích Tế Công lấy gỗ từ trong

giếng: Tương truyền Tế Công là một trong mười tám vị La Hán giáng thế, ông tu ở

chùa Linh Ẩn nhưng sau đó ông bị buộc phải bỏ chùa bởi vì trụ trì ghen tị với

quyền năng của ông. Sau đó ông chuyển đến chùa Tịnh Từ. Có lần chùa bị cháy mà

ko có gỗ để xây lại, trụ trì rất lo lắng. Vì thế Tế Công đã đến nhà một địa chủ

ở núi Nga Mi dùng kế quyên được một trăm cây gỗ lớn rồi thả trôi trên sông

Trường Giang, không ngờ lại bị quan binh đòi thuế, ông bèn làm cho số gỗ đó

chìm xuống sông biến mất. Về đến chùa, ông dẫn trụ trì ra giếng nước trước bếp,

gỗ từ giếng cứ trồi lên, khi vớt được sáu mươi cây, trụ trì thấy đã đủ số, gỗ

liền không trồi lên nữa.

Như

Vụ để bát qua một bên, cũng không giải thích, chỉ hỏi nàng có chuyện gì.

Mạc

Hi chỉ nói có nữ quyến muốn vào ở chùa lễ Phật, có thể thuận tiện an trí tại

nơi thanh tịnh một chút hay không.

Như

Vụ sảng khoái đáp ứng. Vì thế Tùng Vụ Viện trong chùa bình thường không mở ra

đón khách hành hương liền được chú tiểu vẩy nước dọn dẹp lại hoàn toàn.

Bát

tiểu thư cũng biết Tùng Vụ Viện này vì cách Tàng Kinh Các quá gần, nếu mở ra

đón khách hành hương, sẽ không dễ phòng trộm, nên quanh năm đều khóa. Liền tò

mò hỏi: "Nơi thanh u như thế, nước chảy róc rách, chim hót líu lo, không

biết Mộc cô nương quen biết người nào trong chùa, có thể được vào ở?"

"Là

Như Vụ đại sư." Mạc Hi từng cùng Như Vụ đốt đèn luận giao cả đêm, tăng lữ

trong chùa đều biết.

Bát

tiểu thư mắt sáng lên, nói: "Mộc cô nương quen Như Vụ đại sư? Tiểu nữ có

một yêu cầu quá đáng, ta có khúc mắc trong lòng khó giải, muốn mời Như Vụ đại

sư chỉ điểm một chút, Mộc cô nương có thể thay ta thông truyền hay không?"

Dứt lời dịu dàng cúi đầu, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc nhìn Mạc Hi. Khó

trách thế nhân có câu khó nhất là tiêu thụ mỹ nhân ân. Mạc Hi cảm thấy nếu mình

không đáp ứng vậy thật sự là thương thiên hại lí tội ác tày trời. Thì ra vị bát

tiểu thư này lại coi Như Vụ là mục sư để sám hối.

Không

ngờ Như Vụ này nghe nói bát tiểu thư của Lăng gia cầu kiến, ngược lại còn làm

giá, nói không muốn cùng nữ tử khuê các nhà phú quý nói chuyện, đơn giản chỉ là

chút nhi nữ tình trường sầu ly biệt, rất không thú vị.

Như

Vụ người này cao ngạo có thừa, bình thường không cùng người kết giao, Mạc Hi

cũng không miễn cưỡng, lại nhân cơ hội đưa ra yêu cầu muốn xem Tàng Kinh Lâu.

Nàng biết rõ mưu kế lui một bước để tiến hai bước, đối phương vừa mới cự tuyệt

một yêu cầu của mình, ngay sau đó sẽ không tiện cự tuyệt điều thứ hai.

Quả

nhiên, Như Vụ đáp ứng.

Ăn

xong bữa chay, liền được một chú tiểu trong chùa dẫn đến trước Tàng Kinh Các.

Bát tiểu thư vì cầu kiến đại sư bất thành khó tránh khỏi có chút suy sụp, cũng

không nói với Mạc Hi câu nào. Mạc Hi không nghĩ nhiều. Chỉ hứng trí bừng bừng

quan sát các bảo vật trong Tàng Kinh Các.

Tàng

Kinh Các có chừng bốn trăm món đồ vật, thư họa, trong đó đủ loại cực phẩm trân

quý, như Đôn Hoàng tả kinh** đời Đường, Lôi Phong tháp kinh quyển, bản chép tay của Đổng Kỳ Xương. Trong đó trân quý nhất là Đôn Hoàng

tả kinh đời Đường có thể ngược dòng đến những năm Đại Đường Trinh Quán. Ngoài

ra còn có rất nhiều pháp khí mà phương trượng các đời sử dụng. Rất nhiều món

trân quý Mạc Hi đã thấy ở hiện đại, như của Đổng Kỳ

Xương, không khỏi sinh ra cảm giác khó hiểu.

** Đôn Hoàng tả kinh là một bộ cổ

văn của Trung Quốc, nó thể hiện trình độ thư pháp tương đối cao của người

Đường, là một tư liệu hiện vật hiếm có giúp các chuyên gia hiểu rõ thêm về kinh

văn và thư pháp đời Đường.

Ra

khỏi Tàng Kinh Các dùng bữa tối, đã đến giờ làm vãn khóa (tụng kinh vào cuối ngày).

Đại

điện gõ chuông báo. Mỗi mười lần gõ sẽ ngừng một lát. Sau khi gõ qua ba mươi

lần, tăng nhân bắt đầu tuần tự vào điện lễ Phật. Sau khi chuông vang lần thứ

bốn mươi, năm mươi, tăng chúng lục tục đến đông đủ, vãn điện khóa tụng bắt đầu.

Mạc

Hi vốn không muốn đi, nhưng bát ti